Vừa đến văn phòng.
Chủ nhiệm Tần đã mắng xối xả vào mặt tôi một trận.
"Cô Trần! Cô mới đến trường có mấy ngày mà đã bị tố cáo rồi? Cô muốn làm loạn à?"
Tôi ngơ ngác, "Tôi có làm gì đâu ạ?"
"Không làm gì ư?"
Giọng Chủ nhiệm Tần lại cao thêm vài phần.
"Phụ huynh đã tìm đến tận nơi rồi! Cô là giáo viên phụ trách sinh viên, không những cô không những không trả lời tin nhắn, lại còn dám chặn phụ huynh?"
Lúc này, từ phía ghế sofa truyền đến một tiếng cười lạnh.
Tôi mới để ý trong văn phòng còn có một người phụ nữ trung niên đang vắt chéo chân ngồi đó.
Chính là Lương Lan Chi, mẹ của Giang Dao Tông.
Bà ta liếc xéo tôi, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
"Cô Trần, hôm qua cô rời nhóm nhanh lắm mà? Giờ còn giả vờ vô tội cái gì?"
Lúc này tôi mới phản ứng lại.
Chỉ vì tôi thoát một cái nhóm phụ huynh vớ vẩn.
Thế mà sáng sớm Lương Lan Chi đã đến trường để tìm thầy chủ nhiệm mách lẻo?
Tôi cố nén giận giải thích: "Chủ nhiệm, giáo viên phụ trách cũng có quyền được nghỉ ngơi chứ? Tối qua hơn mười một giờ đêm bà ấy vẫn còn gửi tin nhắn trong nhóm..."
"Thôi đi!"
Chủ nhiệm Tần thô bạo ngắt lời tôi: "Chắc chắn là lỗi của cô, nếu không thì tại sao người ta không tố cáo giáo viên khác mà chỉ tố cáo cô? Mau xin lỗi đi!"
Đây là lời nói quái quỷ gì vậy?
Tôi tức giận đến mức đưa thẳng đoạn chat trong nhóm trước mặt Chủ nhiệm Tần.
Ông ta thờ ơ lướt qua vài cái, sắc mặt rõ ràng thay đổi, nhưng rất nhanh lại đanh mặt lại.
"Khụ khụ... Mặc dù đây không phải lỗi của cô, nhưng cô vẫn nên xin lỗi cho xong chuyện đi."
Tôi không thể tin vào tai mình!
???
Tôi không hiểu.
Tôi chẳng làm gì sai cả.
Vậy tại sao tôi phải xin lỗi?
Tôi mím chặt môi, không muốn lên tiếng.
Lương Lan Chi lại khẽ cười một tiếng.
"Nếu cô Trần không tình nguyện, vậy thì tôi đành phải đi tìm hiệu trưởng để phân xử vậy."
Chủ nhiệm Tần lập tức hoảng hốt, ông ta kéo tôi sang một bên, hạ giọng nói.
"Trần Dao Dao, cô điên rồi sao? Cô có biết bà ta là ai không? Bà ta là người nhà của hiệu trưởng đấy! Cô là một giáo viên phụ trách mới được tuyển vào, còn muốn được giữ lại không?"
Thì ra là thế.
Anan
Thảo nào Lương Lan Chi lại ngang ngược như vậy!
Con ông cháu cha thì ghê gớm lắm à!
Không phải là bà ta nghĩ rằng tôi đã vất vả lắm mới thi được vào đây, không dám dễ dàng đắc tội với hiệu trưởng đúng không?
Được thôi, tôi xin lỗi là được chứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-phu-huynh-bao-luc-mang-toi-noi-tieng/c2.html.]
Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang Lương Lan Chi, từng chữ một nói:
"Tôi xin lỗi, tôi sai rồi."
Trên mặt Lương Lan Chi lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
Bà ta giơ cao điện thoại chĩa vào mặt tôi.
"Cô Trần, cô vừa nói gì? Tôi không nghe rõ. Nào, nhìn vào ống kính nói lại một lần nữa."
Tôi nghiến chặt răng.
Trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Chủ nhiệm Tần ở bên cạnh thúc vào cánh tay tôi: "Nhanh lên! Mau xin lỗi đi, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi."
"Đúng đúng đúng, tôi sai rồi, bà nói gì thì là thế!"
Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.
Sắc mặt Lương Lan Chi thay đổi, đập mạnh điện thoại lên bàn.
"Cô Trần, cô có thái độ gì vậy?"
Tôi dang hai tay, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Bà Lương, tôi đã xin lỗi rồi bà còn muốn gì nữa, hay là, bà cứ báo cảnh sát bắt tôi đi!"
Văn phòng bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ.
Mặt Lương Lan Chi đỏ bừng, bà ta gầm lên với Chủ nhiệm Tần.
"Tôi yêu cầu đổi giáo viên phụ trách! Ngay lập tức!"
Chủ nhiệm Tần trán toát mồ hôi ấp úng nói : "Chuyện này... không phải chuyện tôi có thể quyết định, hay là bà..."
Ý tứ rất rõ ràng.
Là bảo bà ta đi tìm hiệu trưởng.
"Được! Mấy người cứ đợi đấy!"
Ngay trước mặt chúng tôi, Lương Lan Chi lập tức gọi điện cho hiệu trưởng.
Kết quả chuông reo hồi lâu mà không có ai nghe máy.
Gọi lại thì trực tiếp bị ngắt máy.
Sắc mặt Lương Lan Chi trở nên rất "thú vị".
Vừa giận dữ vừa xấu hổ.
Cuối cùng Chủ nhiệm Tần đành phải gượng gạo giảng hòa.
"Bà Lương bớt giận, tôi sẽ bảo cô Trần vào lại nhóm phụ huynh ngay, bà yên tâm, sau này cô ấy nhất định sẽ kịp thời trả lời tin nhắn của bà."
"Còn phải bỏ tôi ra khỏi danh sách đen nữa!"
Lương Lan Chi lập tức tiếp lời, cằm hất lên cao hơn.
"Hơn nữa sau này cứ mỗi tiếng cô ta phải báo cáo tình hình của con trai tôi một lần!"
Cuối cùng tôi không nhịn được: "Sao bà không hỏi trực tiếp con trai mình?"
"Thằng bé không trả lời tôi!"
Lương Lan Chi lý sự cùn chống nạnh, "Các giáo viên không phải nên là cầu nối giữa học sinh và phụ huynh sao?"
Tôi há miệng định nói, nhưng nửa ngày không nói nên lời.
Tôi bỗng nhiên hiểu tại sao có người lại tin rằng Trái Đất phẳng.
Giải thích đạo lý với Lương Lan Chi thà dạy heo học tích vi phân.