QUỶ VƯƠNG GIA
Chương 6
19.
Tiêu Cẩn cứng người không dám nhúc nhích, qua một lúc mới mở miệng, có chút thẹn thùng và bực bội.
"Buông ra."
"Không buông."
Ta ôm chặt lấy hắn, không ngừng cọ tới cọ lui trước n.g.ự.c hắn.
Càng cọ, người trong lòng càng nóng lên.
Cuối cùng, ta thậm chí cảm thấy nhiệt độ trên người Tiêu Cẩn còn cao hơn cả ta.
Ta dụi dụi đầu, lạ thật, dường như ta còn nghe thấy tiếng tim hắn đang đập.
Thình thịch thình thịch, nhịp tim vừa nhanh vừa dồn dập.
Thứ xuân dược này thật lợi hại, còn khiến ta sinh ra ảo giác.
Ta ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thái quá của Tiêu Cẩn, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Chu Tư Niên đã thích đội mũ xanh đến vậy, chi bằng ta thành toàn cho hắn!
"Chụt!"
Ta chu môi, hôn mạnh lên môi Tiêu Cẩn.
Đôi môi của vị qủy vương gia này, cũng mềm ra phết.
Tiêu Cẩn ngơ ngác.
Thấy hắn đứng đó chẳng phản ứng gì, ta lại nhón chân lên, hôn thêm hai cái nữa.
Đến khi hôn tới lần thứ tám, Tiêu Cẩn rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn nắm lấy vai ta, đẩy ta ra xa.
“Giang Kỳ Lam, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Ta gật đầu, thẹn thùng mỉm cười với hắn.
“Làm điều mà ta thích.”
Trong mắt Tiêu Cẩn lập tức bùng lên hai ngọn lửa, ánh nhìn nóng rực như muốn làm ta tan chảy.
Sau đó xảy ra chuyện gì, ta không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ đột nhiên trời đất đảo lộn, hắn bế ngang ta lên, động tác có phần thô lỗ, ném ta lên giường.
Trang viên này xa xôi hẻo lánh, bình thường ít người qua lại.
Quản gia có phần lơ là, nhiều đồ đạc hư hỏng cũng không ai sửa chữa.
Đầu giường chỗ này bị lung lay, theo mỗi cử động của Tiêu Cẩn, tiếng kẽo kẹt vang lên suốt cả đêm.
Trong giấc mộng, ta vẫn nghe thấy âm thanh khó chịu ấy.
20.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, ta kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trong xe ngựa.
Quế ma ma ngồi bên cạnh, thấy ta tỉnh dậy liền vội bưng bát thuốc đến.
“Thiếu phu nhân hôm qua ồn ào như thế, chắc đã mệt lắm rồi.
“Việc đã tới bước thứ chín mươi chín rồi, chỉ thiếu bước cuối cùng này, uống bát thuốc an thai này đi.”
Ta không kháng cự, ngoan ngoãn cầm lấy bát thuốc uống sạch.
Nghĩ lại chuyện hoang đường đêm qua, mặt ta bất giác đỏ bừng.
Quế ma ma nhất định nghĩ rằng hôm qua ta và tiểu thúc...
Phải rồi, Tiêu Cẩn đâu? Hắn đi đâu rồi?
Ồ, đúng rồi, hắn là quỷ, đương nhiên là đến vô ảnh đi vô tung.
Ta lại cùng một con quỷ...
Tâm trí rối bời, ta nhất thời quên sạch chuyện chính cần làm.
Hôm qua Tiêu Cẩn nói hắn có cách giúp ta, nhưng hắn còn chưa nói là cách gì!
---
Từ hôm đó, Tiêu Cẩn biến mất hoàn toàn.
Như thể mọi chuyện trước đây chỉ là một giấc mơ hoang đường do ta tưởng tượng ra.
Còn ta, cũng bị hoàn toàn giam lỏng trong viện.
Điều duy nhất khiến ta an ủi là các nha hoàn bên cạnh đều bình an vô sự.
Cứ bị nhốt chẳng khác nào ngồi nhà lao như vậy suốt nửa tháng, ta phát hiện mình đã có thai.