9.
Ta giật mình quay đầu lại, nhìn kỹ thì là Lý Phương Thâm.
Sao hắn lại xuất hiện trong cung?
Chưa kịp nghĩ nhiều, thấy hắn chuẩn bị mở miệng, ta vội vàng đưa tay bịt miệng hắn lại.
Vì hắn cao hơn ta cả cái đầu, nên ta phải nhón chân mới miễn cưỡng bịt được miệng hắn.
Vậy nên…
Thay vì nói ta bịt miệng hắn, đúng hơn là ta đang… treo trên người hắn.
Xấu hổ c.h.ế.t đi được, tim ta đập như trống, mặt thì đỏ bừng. Chắc là hắn không phát hiện ra đâu nhỉ…
Kỳ tần và nam nhân kia nói một đống chuyện lặt vặt. Ta và Lý Phương Thâm nhìn nhau, không khỏi có chút lúng túng.
Nam nhân kia nói phải quay lại yến tiệc rồi rời đi, lát sau Kỳ tần cũng rời đi.
Ta lập tức tách khỏi hắn, lùi mấy bước.
Hắn cúi đầu cười khẽ, hỏi: “Cô ở cung nào?”
Ta suy nghĩ một lát, đáp: “Cung Hàm Phúc.”
Hắn nhìn ta, lại liếc vào trong giả sơn, bỗng hỏi: “Hồi nhỏ cô từng đến chùa Hoa Nham đúng không?”
Hỏi cái này làm gì?
Ta cau mày, cố nhớ lại rồi lắc đầu: “Ta không nhớ. Hồi nhỏ đầu ta từng bị thương, có nhiều chuyện quên hết rồi.”
Nghe vậy, hắn mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Hắn cười lên có lúm đồng tiền nhàn nhạt, dưới ánh trăng lại càng dịu dàng hơn.
Ta cảm thấy mặt mình càng nóng bừng, liền kiếm cớ rời đi.
Lý Phương Thâm sao lại xuất hiện trong cung? Hắn cao to vạm vỡ như vậy, chắc chắn không phải thái giám.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Chẳng lẽ là thị vệ trong cung?
Còn nam nhân có gian tình với Kỳ tần là ai?
Nam nhân đó nói phải quay về yến tiệc, vậy nhất định là người tham dự tiệc.
Trong tiệc thưởng hoa, ngoài hoàng thượng còn có các thân vương, ngoài thân vương thì còn ai?
Tự nhiên lại hối hận vì đã không tham dự yến tiệc đó.
Ta đến hỏi Thu Nguyệt, nàng nói hôm ấy ngoài hoàng thượng ra thì chỉ có Bình Thân Vương, em ruột của hoàng thượng, cùng các hoàng tử, còn lại là đoàn hát được mời vào cung biểu diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-giac-ha-tham/910.html.]
Các hoàng tử ta đều từng gặp qua, không ai có giọng giống như hôm qua.
Vậy nam nhân đó là Bình Thân Vương, hay là một… người trong đoàn hát?
10.
Hôm đó, lúc ta đang trò chuyện với Thu Nguyệt, nàng ấy cứ ăn mãi ô mai chua. Trước đây nàng ấy chẳng bao giờ ăn món đó cả.
Ta hỏi nàng sao lại như vậy, nàng đáp là có hỉ rồi, chỉ là chưa công bố ra ngoài thôi.
Vài ngày sau, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các tướng sĩ khải hoàn hồi triều, trong đó có cả Bình Thân vương.
Để xác nhận người nam nhân hôm ấy có phải là Bình Thân vương không, ta cũng đến dự yến tiệc đó.
Vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên, ta liền thấy Lý Phương Thâm ngồi đối diện.
Chàng ta sững sờ nhìn ta, mà ta cũng giật mình không kém.
Ta len lén hỏi Thu Nguyệt, mới biết đó chính là hoàng đệ của Hoàng thượng, Bình Thân vương nổi danh.
Phải rồi, vì vậy chàng mới có mặt trong cung lúc tiệc thưởng hoa.
Còn người vụng trộm với Kỳ tần chắc hẳn là tên hát xướng mới được đưa vào cung thời gian gần đây.
Ta kể việc này cho Thu Nguyệt nghe, nàng trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng xoa bụng nói: “Đây đúng là cơ hội tốt để loại bỏ ả ta.”
Ta gật đầu, đúng vậy, cơ hội ngàn năm có một.
Lại một ngày nắng đẹp, ta trò chuyện cùng Thái hậu xong, vừa bước ra khỏi Từ Ninh cung thì chạm mặt Kỳ tần.
Lần này ả ta kín đáo hơn nhiều, còn biết chủ động hành lễ với ta.
Ta liếc nhìn ngọc bội bên hông ả, mỉm cười đỡ ả đứng dậy: “Dạo này tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?”
Ả nhìn ta với ánh mắt đầy chán ghét, rõ ràng không muốn tán gẫu.
Đúng lúc ấy, Thu Nguyệt từ xa vội vã chạy đến, đ.â.m sầm vào lưng ta.
Ta mất thăng bằng, nhào tới đè trúng Kỳ tần, khiến khung cảnh hỗn loạn.
Cẩm Tâm vội vàng đỡ ta dậy, cung nữ của Kỳ tần cũng luống cuống đỡ chủ tử mình.
Thu Nguyệt lúc này mới như sực tỉnh: “Ôi trời, hai vị tỷ tỷ tha lỗi. Nô tỳ đang vội đến gặp Thái hậu, không để ý đường.”
Kỳ tần trừng mắt lườm rồi lầm bầm chửi vài câu, sau đó tức tối rời đi.
Chờ ả đi khuất, ta lấy ra miếng ngọc bội giấu trong khăn tay, giơ lên trước mặt Thu Nguyệt.
Hì hì, Lục Phiến Môn nên cảm thấy may mắn vì ta không đi làm trộm.
Nếu ta làm trộm, thì chắc chắn phải là loại trộm thượng thừa, siêu phàm thoát tục.