Phương Giác Hạ Thâm
1+2
1.
“Quý phi Xuyết Giác Hạ, ngoài sáng trong rỗng; hại hoàng tự, chẳng giữ đức hạnh. Trẫm niệm tình nàng theo trẫm nhiều năm, có công khổ cực với hoàng thất, đặc ban ba thước lụa trắng, ân điển của thiên đế, khâm thử.”
“Không muốn!”
Ta bừng tỉnh, mở choàng mắt, nhìn tấm màn mỏng phía trên đầu. Hóa ra chỉ là một giấc mộng.
Tỳ nữ Cẩm Tâm nghe động, lập tức chạy vào.
“Tiểu chủ, người sao vậy? Lại gặp ác mộng ư?” Nàng vội vã đỡ ta ngồi dậy.
Ta xoa nhẹ huyệt thái dương: “Không sao. Ngày mai đến Thái y viện lấy ít thuốc an thần về đi.”
Nói xong liền phất tay cho Cẩm Tâm lui xuống.
Ta tên là Xuyết Giác Hạ, ái nữ của Lễ bộ Thượng thư.
Dựa vào nhan sắc và... quan trọng hơn là quan hệ của phụ thân, ta đã được sắc phong làm Thường tại ngay trong lần tuyển tú đầu tiên.
Tính từ khi nhập cung đến nay cũng bảy tám ngày, đêm nào ta cũng mộng mị đáng sợ.
Trong mộng, ta mặt mày dữ tợn, nhiều lần hãm hại người khác, cuối cùng bị ban lụa trắng, tự vẫn thắt cổ.
Mỗi lần tỉnh dậy, cổ đều thấy nghẹt thở như thực sự bị siết chặt.
Bởi ta sai người đến Thái y viện lấy thuốc an thần quá nhiều lần, nên đã trở thành tú nữ duy nhất trong đợt mới chưa từng được thị tẩm.
Dân gian có câu: “Thường tại, thường tại, thường thường không tại.”
Mà bởi ta “thường thường không tại”, nên sự hiện diện trong cung cũng rất mờ nhạt.
Hễ là việc bắt buộc thì tìm cách trốn, mà việc tự chọn thì tuyệt đối không dính dáng.
Trừ phi phải thỉnh an, còn các hoạt động như ngắm hoa, du viên… thì có thể tránh được là tránh.
Bình thường cũng chẳng mấy ai đến tìm ta.
Vì muốn tìm hiểu nguyên nhân ác mộng, ta đến Tàng thư các lật tìm y thư.
Tình cờ phát hiện một quyển thoại bản, mở trang đầu liền thấy tên mình trong đó.
Ta nghiêm túc đọc kỹ.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Sau một canh giờ, da đầu ta tê rần.
Nữ phụ trong quyển thoại bản ấy không chỉ trùng tên với ta, mà cả chi tiết cuộc sống cũng hoàn toàn khớp nhau.
Chỉ khác ở chỗ nữ phụ kia trong sách không hề gặp ác mộng.
Trong sách, Xuyết Giác Hạ kia vì tranh đoạt quyền lực mà liên tục hãm hại người khác, với nữ chính Lê Thu Nguyệt thì lại càng ra tay tàn độc.
Lật đến hồi cuối, quả nhiên giống hệt trong mộng, Xuyết Giác Hạ bị ban ba thước lụa trắng.
Ta cầm quyển thoại bản, hốt hoảng quay về cung Hàm Phúc.
Về đến nơi, tim vẫn chưa yên. Chẳng lẽ ta chỉ là nhân vật trong sách? Mà còn là kẻ bị ban ch&t?
Vậy thì biết làm sao đây?
Trầm ngâm cả một đêm, ta rút ra kết luận: tất nhiên, giữ mạng là quan trọng nhất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-giac-ha-tham/12.html.]
Nhưng nếu không tranh sủng, thì giữa chốn long đàm hổ huyệt này làm sao mà sống sót?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta quyết định: dựa vào quán quân cung đấu đời này, lấy lòng quán quân cung đấu đời trước.
Chỉ tiếc rằng, đương nhiệm quán quân cung đấu Lê Thu Nguyệt vẫn chưa xuất hiện, tạm thời đành phải ra tay từ Thái hậu.
2.
Vì muốn lấy lòng Thái hậu, ta liền lật đi lật lại quyển thoại bản kia vô số lần, rốt cuộc cũng nắm được sở thích của người.
Hôm sau, ta dậy thật sớm, đem trà khô và hoa nhài cùng nhau nghiền mịn, nhét vào túi hương.
Lại dùng phấn trà chà lên vạt váy suốt nửa canh giờ, để y phục phảng phất hương thơm nhè nhẹ.
Ta cài trâm ngọc hình hoa nhài, cùng các phi tần khác đến Từ Ninh cung thỉnh an.
Quả nhiên đúng như dự liệu, Thái hậu vừa thấy trâm hoa trên tóc ta, sau lễ thỉnh an liền giữ ta lại riêng một mình.
“Ta thấy mặt ngươi lạ lẫm, tên họ là gì?”
“Khởi bẩm Thái hậu, thần thiếp là Xuyết Giác Hạ.”
Người liếc nhìn trâm hoa trên tóc ta, cất giọng hỏi: “Ngươi thích hoa nhài sao?”
Trong lòng ta mừng rỡ, liền đọc đoạn lời thoại đã chuẩn bị suốt cả đêm:
“Khởi bẩm Thái hậu, thần thiếp đích thực ưa hoa nhài. Hoa nhài nở, hương thơm tràn đầy, cánh rụng như vàng rơi ngọc vỡ.”
Thấy Thái hậu mỉm cười gật đầu, ta liền biết có hy vọng.
Người bước đến đỡ ta đứng dậy, thoáng ngửi được hương nhè nhẹ trên người ta.
“Đứa nhỏ này, trên người lại thơm như vậy.”
Ta cúi đầu mỉm cười: “Thần thiếp dùng trà Lục An và hoa nhài nghiền nhuyễn, hương thơm mới đậm đà như thế. Nếu Thái hậu yêu thích, thần thiếp ngày nào cũng có thể nghiền cho người.”
Từ đó về sau, Từ Ninh cung liền trở thành nơi ta lui tới thường xuyên nhất.
Ta theo Thái hậu uống trà, ngắm hoa.
Người người đều tưởng ta muốn nhờ Thái hậu mà giành được sủng ái, kỳ thực ta đã sớm bắt đầu cuộc sống an nhàn như dưỡng lão.
Còn về phần hoàng thượng, ta tránh được thì tránh.
Ta thường xuyên lấy cớ bệnh tật, còn mua chuộc nội giám gỡ thẻ bài tên ta xuống.
Đã ôm được đùi lớn của Thái hậu rồi, chẳng đến mức lại bị ban ch*t chứ?
Ta lại mở đến trang cuối của thoại bản, trên đó có mấy chữ to:
“Quý phi Xuyết Giác Hạ uống rượu độc mà ch*t.”
Tức đến mức ta ném thẳng quyển thoại bản ra xa năm trượng! Dù gì cũng là một chữ “ch&t” thôi sao?
Bình tĩnh lại, ta nhặt sách lên lần nữa. Lần đầu ta đọc thì bị ban lụa trắng; ta lấy lòng Thái hậu thì đổi thành ban rượu độc.
Nhìn theo hướng tích cực, dù là ch&t kiểu gì, cũng chứng tỏ ta có thể thay đổi kết cục!
Ta muốn bình tâm đọc lại toàn bộ thoại bản, nhưng lật về phía trước thì thấy toàn bộ những trang trước đều biến mất!