Phương Giác Hạ Thâm

17+18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

Thái hậu hạ lệnh thả Thu Nguyệt, cuộc sống như thể trở lại như xưa.

Hôm ấy, ma ma Từ Hy nói Thái hậu mời ta đến uống trà. Ta vội vàng đến Từ Ninh cung, lại thấy Lý Phương Thâm cũng có mặt.

Ta ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi nữ sử đang pha trà.

Thái hậu liếc nhìn ta, rồi lại liếc nhìn Lý Phương Thâm.

Khi nữ sử pha xong trà, lúc rót trà cho ta thì vô tình làm đổ lên mu bàn tay ta.

“Xí…” Ta đau đến nhíu mày lại.

Lý Phương Thâm lập tức đứng dậy, sai cung nữ đi gọi thái y, lại kéo tay ta đứng dậy, dùng nước mát bên cạnh rửa vết bỏng.

Ta thấy Thái hậu đang nhíu mày, muốn rút tay về nhưng lại không thoát khỏi.

Thái hậu khẽ ho một tiếng: “Giác Hạ, tay không sao chứ?”

Ta cố sức thoát ra, quay lại ngồi bên Thái hậu: “Bẩm lão Phật gia, không sao cả.”

Thái hậu mỉm cười hỏi: “Con và Phương Thâm là cố giao sao?”

Ta vội vàng xua tay: “Không có chuyện đó. Thần thiếp và Bình thân vương chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi.”

Lý Phương Thâm nghe vậy liền ngồi lại bên cạnh Thái hậu, không nói gì.

Thái hậu gật đầu: “Gặp một lần cũng tốt. Phương Thâm cũng đến tuổi nên đính hôn rồi, ai gia đang nghĩ nên chọn mối nào cho nó, con thấy tiểu thư nhà quyền quý nào ở kinh thành là thích hợp nhất?”

Chưa đợi ta trả lời, Lý Phương Thâm đã nói: “Nhi thần không có ý định đính hôn.”

Sắc mặt Thái hậu lập tức sa sầm: “Lệnh cha mẹ, lời mai mối. Nam tử phải thành gia lập nghiệp, đâu thể để con tự quyết?”

Ta trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tiểu thư Từ Y Yên, con gái tể tướng, cũng là một lựa chọn không tồi.” 

Vừa dứt lời, Lý Phương Thâm liền ngẩng đầu nhìn ta.

Thái hậu nghe xong cũng gật đầu: “Con bé đó quả là không tệ.”

Lý Phương Thâm đứng dậy bỏ lại một câu “Nhi thần không muốn” rồi rời đi.

Thái hậu nắm lấy tay ta, thở dài: “Giác Hạ, không phải ai gia không thương con, chỉ là có những chuyện không thể là không thể.”

Ta bước ra khỏi Từ Ninh cung, liền thấy Lý Phương Thâm vẫn còn đứng ở ngoài cửa.

Ta bước lên hành lễ, rồi muốn rời đi.

Hắn gọi ta lại: “Hôm ấy, vì sao nàng không đến?”

Ta mỉm cười: “Không muốn đi thì không đi thôi, cần gì lý do? Vương gia sau này nên cẩn trọng lời nói.”

Nói xong, ta quay người bỏ đi. Hắn rồi sẽ gặp người thích hợp hơn, chứ không nên vướng vào ta.

Giống như lời Thái hậu nói, có những chuyện là không thể. Ta là phi tử trong hậu cung, hắn là vương gia. Hoàng thất sao có thể cho phép chuyện này?

Ta cùng Thu Nguyệt thưởng hoa. Nàng liên tục thở dài: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-giac-ha-tham/1718.html.]

“Không nên như thế này. Chuyện giữa hai người không nên kết thúc như vậy.”

Ta cười khổ: “Làm gì có nên hay không nên, sự việc đã đi đến bước này rồi. Cứ như thế đi.”

Thu Nguyệt đưa ta một phong thư, nói là Lý Phương Thâm gửi cho ta.

Mở ra xem, hắn nói chiến sự ở biên cương đang căng thẳng, hắn sẽ xuất phát đến tiền tuyến.

Thu Nguyệt nắm tay ta nói: “Phương Thâm nói nếu thắng trận, có lẽ có thể dùng quân công để đổi lấy việc đưa tỷ rời khỏi cung.”

Chưa nói đến chuyện rời đi, chiến công đâu phải thứ dễ dàng đạt được.

Ta thức đêm thêu một túi bình an cho hắn, nhờ Thu Nguyệt đưa giúp và dặn đi dặn lại không được nói là ta gửi.

Lá cây trong Hàm Phúc cung vàng rồi lại xanh, xanh rồi lại vàng, vẫn không có tin tức gì về Lý Phương Thâm.

Chỉ truyền đến tin Thái hậu ngất xỉu.

Ta vội chạy đến Từ Ninh cung, ma ma Từ Hy nói Thái hậu là do bị kích động quá độ nên mới ngất.

Thái hậu tỉnh lại, thấy ta liền rơi nước mắt không ngừng. Ta đỡ Thái hậu dậy, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ta mà nói: “Phương Thâm ch*t rồi.”

Phương Thâm… c.h.ế.t rồi? Sao có thể?

Ta cố nén nước mắt, gượng cười: “Sao lại thế được ạ? Lão Phật gia đừng đùa với thần thiếp như vậy.”

Gương mặt bà tái nhợt, thần sắc đau đớn. Ta sững sờ tại chỗ, hắn… ch*t rồi sao?

Ta mơ màng trở về Hàm Phúc cung, ngồi phịch xuống ghế. Ngoài cửa sổ, chim hỷ thước kêu ríu rít không ngừng.

Người ta nói chim hỷ thước báo tin vui, sao ta lại nhận được tin người mình yêu qua đời?

Ta thở dài một hơi, cầm bút viết một phong thư.

Lấy tấm lụa trắng dưới gối, treo lên xà nhà.

Khi đứng lên ghế, ta lại cảm thấy như số phận đã sắp đặt.

Trong truyện, Xuyết Giác Hạ vì tranh quyền đoạt lợi mà cuối cùng treo cổ t//ự t//ử.

Ngoài truyện, ta cũng kết thúc bằng một cái thắt cổ.

Có lẽ ta chưa bao giờ thực sự bước ra khỏi cuốn truyện đó.

Khoảnh khắc đá đổ chiếc ghế, ta như lại nhìn thấy khuôn mặt dưới pháo hoa ngày nào, người ấy ngẩng đầu nhìn ta.

Lý Phương Thâm, có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất cho hai ta. Nếu theo truyện, ta và chàng vốn dĩ không có kết cục.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Nói ra thì thật tiếc, Tết Thượng Nguyên năm nay không thể cùng nhau ngắm pháo hoa nữa rồi.

Lúc mơ hồ, ta lại dường như thấy Thái hậu đang bước về phía ta...

18.

“Kính gửi lão Phật gia,

Từ khi tiến cung đến nay, nhờ được lão Phật gia che chở. Nhưng thần thiếp lòng như tro tàn, ý ra đi đã quyết. Cuối năm sắp đến, kính chúc mùa đông an lành.

Giác Hạ kính dâng”

Bạn cần đăng nhập để bình luận