Phương Giác Hạ Thâm

3+4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

Này! Ta còn chưa tìm thấy nữ chính đâu nhé! Mỗi trang cuối cùng là “ta” ch*t, định chọc ta tức ch&t đấy à?!

Không còn cách nào khác, ta đành phải tự mình đi tìm Lê Thu Nguyệt.

Thế nhưng, ta lục tung danh sách tú nữ khóa này, cũng không thấy cái tên “Lê Thu Nguyệt”.

Hôm ấy, ta dẫn theo Cẩm Tâm đến ngự hoa viên hái sương sớm để pha trà cho Thái hậu.

Lại trông thấy ba bốn cung nữ và thái giám đang đánh một tiểu cô nương.

Ta vội lệnh cho Cẩm Tâm chạy lên ngăn lại.

Nào ngờ cung nữ cầm đầu lại mỉa mai Cẩm Tâm: “Ngươi là cái thá gì? Việc của Chung Tú cung đến lượt nô tài như ngươi xen vào à?”

Nghe đến đây, ta liền bước tới, không nói một lời, giơ tay tát thẳng một cái.

Cung nữ kia ôm má, mắt đầy căm hận: “Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là cung nữ thân cận của Kỳ tần không hả?!”

Ta bật cười lạnh lùng: “Đánh ngươi thì đánh, chẳng lẽ còn phải chọn ngày lành? Đã biết mình là nô tỳ thì tốt, không biết còn tưởng ngươi là chủ tử của Chung Tú cung ấy chứ.”

Ta cúi xuống nhìn tiểu cô nương bị đánh dưới đất: “Người này, đưa về Hàm Phúc cung.”

Cung nữ nọ định nhào tới, nhưng Cẩm Tâm đã chắn trước mặt ta: “Thấy cả một vị Thường tại mà không hành lễ, không ai dạy ngươi quy củ sao?”

Cung nữ nọ chỉ đành quỳ xuống hành lễ.

Ta bảo Cẩm Tâm đỡ tiểu cô nương dậy, quay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ lại nghe thấy cung nữ kia lầm bầm: “Chỉ là một Thường tại mà thôi.”

Ta quay lại, tặng ngay cái tát thứ hai.

“Chủ tử dù thấp vẫn là chủ tử.”

4.

Ta dẫn theo Cẩm Tâm và cô bé kia quay về cung Hàm Phúc.

Bề ngoài thì bình tĩnh như lão tăng nhập định, nhưng trong lòng ta thì rối như tơ vò.

Chuyện này động đến Kỳ tần đấy! Còn ta thì chỉ là một thường tại nhỏ bé, lấy đâu ra gan đụng tới người ta chứ?

Ta nhìn Cẩm Tâm đang bôi thuốc cho cô bé, bèn hỏi:

“Muội tên là gì? Sao bọn họ lại đánh muội?”

Cô bé liếc nhìn ta một cái đầy cảnh giác, rồi vội vàng cúi đầu:

“Nô tỳ là Thanh Phong. Nô tỳ làm việc ở phòng Thái Yến. Hôm nay mang chè hạt sen đến cho Kỳ tần nương nương, nhưng nương nương nói chè không đủ ngọt. Thật ra, chè ấy là làm đúng theo khẩu vị của nương nương mà...”

Ta nhíu mày: “Chỉ vì vậy thôi à?”

Cô bé bắt đầu nức nở:

“Kỳ tần nương nương bảo sẽ gi&t người nấu chè, nô tỳ liền đứng ra giải thích mấy câu...”

Cô bé này, gan to đấy. Vì một người xa lạ mà dám đối đầu với Kỳ tần.

“Tên người nấu chè là gì?”

“Bẩm tiểu chủ, là tỷ tỷ ruột của nô tỳ, Thu Nguyệt.”

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Ồ, chị em ruột hả? Thế thì được rồi... Khoan đã, Thu Nguyệt?!

“Muội họ gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-giac-ha-tham/34.html.]

“Bẩm tiểu chủ, nô tỳ họ Lê.”

Lê Thu Nguyệt! Cuối cùng cũng tìm ra rồi!

Hóa ra cô ta không phải tú nữ, mà là nữ quan trong phòng Thái Yến.

Ta vừa cứu Thanh Phong, nếu Kỳ tần không xả giận được lên Thanh Phong thì chắc chắn sẽ trút lên đầu Lê Thu Nguyệt.

Ta đưa lọ sương sớm hái từ sáng sớm cho Thanh Phong:

“Đem cái này về, bảo Thu Nguyệt dùng nấu một bát cao vải nước mát, cho thêm chút hoa nhài. Nấu xong lập tức mang đến đây.”

Dù gì Thu Nguyệt cũng là nữ chính, nếu cô ấy bị gì thì ta còn yên tâm mà về hưu thế nào đây?

Chưa đến một canh giờ, Thanh Phong đã mang cao vải trở về. Ta cầm lấy, trực tiếp mang đến tìm Thái hậu.

Quy tắc sinh tồn hậu cung, gặp chuyện thì ôm lấy cái đùi lớn.

Vừa đến cửa cung Từ Ninh, đã nghe thấy Thái hậu than thở với ma ma Từ Hy:

“Hôm nay sao tiểu nha đầu Giác Hạ còn chưa đến?”

Ta nhanh chóng nhờ thái giám bẩm báo rồi vào trong.

“Ôi chao, lão Phật gia! Hôm nay thần thiếp bận chuẩn bị bát cao vải mát lạnh này dâng người nên mới tới trễ ạ!”

Vừa đặt bát cao lên bàn, Thái hậu đã kéo tay ta ngồi xuống bên cạnh.

“Dạo này thời tiết nóng nực, món này giải nhiệt rất hợp.”

Bà nếm thử vài muỗng, mỉm cười mãn nguyện:

“Còn có mùi thơm hoa nhài nữa kìa.”

Ta giả vờ kinh ngạc:

“Thật sao ạ? Hoa nhài có tác dụng an thần, nữ quan ấy đúng là có tâm rồi.”

Thái hậu nghe thế thì gật đầu liên tục: “Đúng là có tâm.”

Ta đảo mắt một vòng, cười nói:

“Hay là để nữ quan ấy đến cung Từ Ninh làm việc, sau này người muốn ăn thì tiện hơn.”

Thái hậu cười khẽ, gõ nhẹ đầu ta:

 “Con nha đầu này, lại định bày trò gì đây?”

Ta lè lưỡi: “Tay nghề cô ấy đúng là rất khá, thần thiếp cũng thích. Nhưng thần thiếp chỉ là thường tại thôi...”

Thái hậu nắm tay ta, thở dài:

“Nếu con chịu đặt tâm tư vào hoàng thượng, sao lại chỉ là một thường tại?”

“Thần thiếp sức khỏe yếu, không tiện thị tẩm ạ.”

Sau một hồi khuyên nhủ, cuối cùng Thái hậu cũng để Lê Thu Nguyệt ở lại cung Từ Ninh.

Vừa về đến Hàm Phúc cung, đã thấy Kỳ tần ngồi chễm chệ giữa sân chờ sẵn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận