11.
Buổi trưa, ta lại đến Từ Ninh cung.
Sau khi dâng trà cho Thái hậu, ta cười tươi rói nói: “Hôm nay trời đẹp quá, lão Phật gia có muốn ra ngoài dạo một chút không ạ?”
Thái hậu nhấp ngụm trà, liếc ta một cái: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Ta chu môi, hạ giọng: “Mấy hôm trước thần thiếp không đến tiệc thưởng hoa. Sau mới nghe nói gánh hát hôm đó hay lắm.”
Thái hậu khẽ cười: “Được, vậy gọi gánh hát đó vào cung lần nữa, chiều nay diễn ở hí lâu.”
“Đa tạ lão Phật gia. Có nên mời thêm các phi tần khác đến xem không ạ? Dù gì ai cũng rảnh rỗi mà.”
Xem hát thì càng đông càng vui chứ sao.
Thái hậu nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Chiều đến hí lâu, ta dặn dò Cẩm Tâm vài câu rồi ngồi vào chỗ của mình.
Giữa buổi diễn, Thu Nguyệt kéo ta lên tiếng: “Giác Hạ, bông tai bên trái của muội đâu rồi?”
Ta nghe vậy liền sờ vào vành tai, đúng là mất thật.
Thái hậu cũng nhìn sang: “Vào Từ Ninh cung còn thấy ngươi đeo, sao giờ lại mất rồi?”
Ta cau mày: “Thần thiếp không biết. Đây là do lão Phật gia ban cho mà.”
Thái hậu vỗ nhẹ lưng ta: “Người đâu, phong tỏa hí lâu, tìm khuyên tai của Hiền phi!”
Tìm một lúc lâu, một thái giám chạy đến trước mặt Thái hậu, nói không tìm được khuyên tai, nhưng tìm thấy một miếng ngọc bội, rồi dâng lên.
Ta liếc thấy sắc mặt Kỳ tần lập tức trắng bệch khi nhìn thấy ngọc bội.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta tiến đến gần Thái hậu, giả bộ nghi hoặc: “Ồ, trên ngọc có chữ ‘Hân’, chẳng phải là của Kỳ tần sao?”
Kỳ tần đứng ch&t trân tại chỗ, không nói một lời.
Nhưng sắc mặt Thái hậu thì đã tối sầm lại. Bà cầm ngọc bội lên xem rồi hỏi thái giám tìm được ở đâu.
Thái giám thưa rằng, tìm thấy trong rương đồ của hí khấu Trình Kính Kỳ.
Ta lớn tiếng: “Dám trộm cắp trong cung, thật là quá quắt!”
Thái hậu đặt ngọc bội lên bàn: “Người đâu, giải tênhí khấu đó đến Thận Hình Ty!”
Ta khẽ nhếch mày, Thận Hình Ty là nơi đi mà khó có ngày trở lại.
Chỉ không biết, Kỳ tần liệu có đau lòng vì tên hí khấu đó hay không.
Mà xem ra, Thái hậu giận đến vậy, e rằng chẳng tin đây là do hát kỹ trộm mất ngọc bội.
12.
Trên đường tiễn Thái hậu trở về Từ Ninh cung, bà khẽ hỏi ta:
“Tiểu nha đầu, con thấy khối ngọc đó là do trộm mà có sao?”
Ta im lặng một lúc, rồi đáp: “Thần thiếp…”
Thái hậu thở dài:
“Chẳng lẽ không phải do tên hí khấu kia lấy trộm sao. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Ta lập tức quỳ xuống:
“Thần thiếp không có lòng riêng, chỉ là tình cờ bắt gặp Kỳ tần và tên hí khấu kia tư tình, lại không có bằng chứng, nên mới ra hạ sách này.”
Thái hậu đỡ ta dậy:
“Con bắt đầu tranh giành rồi, ai gia thay con vui mừng. Nhưng cách này quá rõ ràng, dễ khiến bản thân gặp họa.”
Ta sững sờ tại chỗ.
Ta từng nghĩ Thái hậu sẽ phát hiện, cũng từng nghĩ bà sẽ trách ta lợi dụng bà, cho rằng ta tâm cơ thâm sâu. Nhưng ta chưa từng nghĩ, điều bà lo là ta sẽ rước họa vào thân.
Thái hậu đi vài bước, thấy ta chưa theo kịp, liền quay lại nhìn:
“Đi thôi, đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Ta bước lên, nhẹ nhàng đỡ tay bà, tiễn bà về Từ Ninh cung.
Thái hậu ra lệnh cho Hoàng hậu phái người canh giữ Thận Hình ty.
Quả nhiên, Kỳ tần lo lắng cho tên hí khấu kia nên đến thăm, liền bị bắt tại chỗ.
Chuyện gian tình giữa hai người bị Hoàng hậu phát hiện, Kỳ tần bị đày vào lãnh cung.
Trời đẹp là thế, e rằng nàng ta chỉ có thể hồi tưởng lại ánh nắng trong lãnh cung lạnh lẽo kia thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-giac-ha-tham/1112.html.]
Hôm sau, ta đến lãnh cung xem Kỳ tần thế nào.
Nàng ta đã cởi bỏ xiêm y hoa lệ, lặng lẽ ngồi trước gương đồng.
Từ trong gương, nàng ta thấy ta bước vào, liền bật cười: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Ta bước đến, cầm lấy lược của nàng ta để chải tóc giúp nàng:
“Cũng nên đến thăm ngươi một chút.”
Ta túm lấy tóc nàng ta, bất ngờ kéo mạnh về phía sau, cúi người, tay bóp cằm nàng ta, nhìn vào gương đồng. Vì đau, nàng ta nhíu mày.
Ta lại thấy khoái chí không ít:
“Đau không? Mới chỉ bắt đầu thôi đấy. Năm đó Thanh Phong còn đau hơn ngươi gấp trăm lần!”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta:
“Khi đó ta vốn không định gi*t nàng ấy… Chỉ là nàng ta thấy thứ không nên thấy.”
Ta buông tay. Nàng nhìn gương đồng, môi khẽ cười nhưng nước mắt lăn dài, khẽ nói:
“Hắn cũng ch&t rồi.”
“Hiền phi, ta và hắn quen nhau từ nhỏ, nhưng số phận trêu ngươi, nhà hắn sa sút, ta thì bị đưa vào cung.”
Nàng cười khổ:
“Ban đầu ta định dịp Thượng Nguyên năm sau sẽ cùng hắn trốn khỏi hoàng cung. Đúng là vận mệnh đã định sẵn, không thể cưỡng cầu.”
Nước mắt từng giọt rơi từ khoé mắt nàng.
Ta không hiểu, tình yêu này thật đáng để hy sinh vậy sao?
Ta lạnh lùng cười một tiếng:
“Ta không quan tâm chuyện tình cảm của các ngươi. Ta chỉ biết, nửa đời sau của ngươi sẽ chôn vùi trong lãnh cung mà thôi.”
Ta quay người rời đi, phía sau là tiếng nàng ta nức nở.
Trong cung này, xưa nay không thiếu người số khổ. Nàng ta, là đáng đời.
Ta trở về Hàm Phúc cung chưa đến một canh giờ thì cung nữ của Thu Nguyệt vội vã chạy đến nói nàng ta đã sảy thai.
Ta vội đến tẩm cung nàng ta thì hoàng thượng đã ngồi bên giường an ủi.
Thu Nguyệt đang nức nở:
“Thần thiếp mất con rồi, xin hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp.”
Hoàng thượng nhẹ vỗ lưng nàng ta, lập tức hạ chỉ ban ch*t cho Kỳ tần.
Sau khi hoàng thượng rời đi, Thu Nguyệt liền lau nước mắt, mặt không có chút biểu cảm nào.
Ta chợt thấy bối rối. Ánh mắt nàng không giống một người mẹ vừa mất con.
Ta bước tới, đỡ nàng ngồi dậy: “Ngươi dùng đứa bé để hãm hại nàng ta sao?”
Nàng chăm chú ngắm cây trâm trên tay: “Giác Hạ, ta cuối cùng cũng báo thù cho Thanh Phong rồi.”
“Vậy còn đứa bé của ngươi…”
“Ta còn có thể có nhiều đứa con, nhưng Thanh Phong thì không còn nữa.”
Ta ôm lấy nàng:
“Thu Nguyệt, nghỉ ngơi đi. Thù của Thanh Phong, chúng ta đã báo rồi.”
Thu Nguyệt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ta ngồi bên cạnh nàng, nhìn gương mặt ngủ say ấy, có chút ngơ ngác.
Đây là nữ chính sao? Ta từng nghĩ nàng tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến mức này.
Quả nhiên, không phải ai cũng có thể làm nữ chính.
Khi Thu Nguyệt tỉnh dậy, nàng nhìn kỹ ta, lộ vẻ vui mừng.
Nàng chạy đến nắm tay ta: “Con gái, cuối cùng mẹ cũng gặp được con rồi!”
Ta ngơ ngác, ngủ dậy bị lú rồi à? Ta đỡ nàng ngồi xuống: “Thu Nguyệt, ngươi sao vậy?”
Nàng vô cùng kích động: “Ta là mẫu thân của con mà!”