Nhật Ký Làm Mẹ Của Một Thằng Nhóc ‘Tẻn Tẻn’ Chính Hiệu

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12

Mười năm sau.

Tại lễ vinh danh diễn viên thường niên, tôi lần thứ tư giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và đang đứng trên sân khấu phát biểu.

Bỗng đèn chiếu tụ lại, cả khán phòng im lặng.

Thẩm Chi Ý cầm bó hoa, từ phía bên kia sân khấu bước tới.

Nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, tim tôi khẽ run — tôi có linh cảm điều gì đó sắp xảy ra.

Y như trong mấy bộ phim thần tượng cũ rích: Ảnh đế quỳ một gối xuống, giơ ra một chiếc nhẫn.

“Hạ Chí, em đồng ý lấy anh chứ?”

“Từ thời đại học anh đã thích em, một lòng chưa từng thay đổi. Giờ anh già rồi, em phải có trách nhiệm với anh đấy nha~”

Dưới sân khấu, đồng nghiệp tôi phá lên cười.

Tôi chăm chú nhìn vào ánh mắt và gương mặt của Thẩm Chi Ý.

Từ hồi đại học, anh ấy đã lặng lẽ giúp đỡ tôi.

Nhất là sau khi Hạ Thiên rời đi.

Anh luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi, thấy có vai diễn nào phù hợp là lập tức giới thiệu, thậm chí còn sốt sắng hơn cả chị Giang — quản lý của tôi.

Chị Giang hay đùa rằng: “Thẩm Chi Ý này tâm tư rõ rành rành, ai mà không nhìn ra cơ chứ!”

Bảo tôi không rung động thì là nói dối.

Nhưng… con trai tôi từng nói: “Phải tự tay chọn chồng cho mẹ, và chọn bố cho mình.”

Thằng bé chưa về, tôi sao có thể tùy tiện gả đi?

Tôi im lặng hơi lâu, khiến cả khán phòng bắt đầu xôn xao.

Bạn bè tôi bắt đầu hò hét dưới sân khấu:

“Lấy đi! Lấy đi! Lấy anh ấy đi!”

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh khiến tôi vô thức đưa tay ra, vừa chạm khẽ vào, cả hội trường đã vỡ òa vì tưởng tôi đồng ý.

Thẩm Chi Ý mừng đến rạng rỡ.

Ngay lúc cả sân khấu đang hân hoan chúc mừng, một giọng nói non nớt nhưng dứt khoát vang lên:

“Con không đồng ý!”

Tôi quay đầu lại.

Ở hàng ghế cuối khu vực nghệ sĩ, một cậu thiếu niên đang làm loa bằng tay hét lớn về phía sân khấu.

Nhìn kỹ ngũ quan quen thuộc ấy…

Tôi bật cười.

Thẩm Chi Ý liền tranh thủ đeo nhẫn vào tay tôi.

Vậy là… chồng cũng có rồi, con trai cũng trở lại rồi.

----------------

Ngoại truyện – Hạ Thiên

Lúc tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt mẹ trắng trẻo không tì vết, tôi cứ tưởng mình đang mơ.

Mặt mẹ… đã lành rồi sao?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Đến khi nhìn vào gương, thấy gương mặt non choẹt của chính mình, tôi mới sững sờ nhận ra: Mình đã quay lại rồi. Quay lại những ngày còn được ở bên mẹ.

Vậy có phải… tôi có thể thay đổi số phận của mẹ không?

Kiếp trước, mẹ bị netizen bạo lực mạng, trầm cảm.

Sau đó còn bị antifan tạt axit, hủy dung, rồi rơi vào trạng thái hoảng loạn, mất kiểm soát.

Tôi lúc đó chỉ là một thằng nhóc, chẳng làm được gì.

Đời này, tôi chỉ muốn duy nhất một việc — để mẹ sống đúng như mẹ muốn.

Ai dám bôi nhọ mẹ, tôi phản pháo lại hết.

Mà cái khoản cãi nhau ấy hả, tôi chưa từng thua ai. Cả kiếp trước ngày nào cũng đấu khẩu với ông nội, luyện thành rồi.

Tôi đưa mẹ đi một con đường khác.

Nhưng đến lúc lên show truyền hình, gặp lại Dương Nghệ, gặp lại Lưu Thanh, tôi hiểu ra một điều — có những chuyện… dù tránh cũng không tránh được.

Và thế là, tôi đi cầu xin ông nội.

Tôi nhờ ông ấy bảo vệ mẹ. Ông nói:

“Phải trao đổi. Quay về, chấp nhận sắp xếp.”

Tôi nhìn mẹ mỗi ngày quay cuồng với công việc, nhưng tối nào cũng dịu dàng ru tôi ngủ.

Tôi thấy mẹ nhận từng hợp đồng bị hủy như bão tuyết trút xuống, nét mặt bất lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ky-lam-me-cua-mot-thang-nhoc-ten-ten-chinh-hieu/chuong-7.html.]

Tôi thấy mẹ cả đêm mất ngủ, thở dài trước từng kịch bản.

…Nhiều lắm.

Tôi nhận ra — tôi vẫn còn quá yếu, chưa thể bảo vệ mẹ được.

Nên tôi đã đồng ý với điều kiện của ông.

Mẹ ơi, tụi mình hẹn gặp lại trên đỉnh cao.

Đến lúc đó, con nhất định sẽ là người bảo vệ mẹ.

--------------------

Ngoại truyện – Thẩm Chi Ý

Lần đầu tiên thấy Hạ Chí ở trường đại học, tôi đã bị choáng ngợp.

Nhưng… quá xinh đẹp cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Vì thế, khi cô ấy rụt rè đến hỏi tôi liệu có thể cho cô ấy thử vai nữ chính trong kịch tốt nghiệp không, phản xạ đầu tiên của tôi là muốn từ chối.

Tôi chưa từng bị nhan sắc làm d.a.o động.

Dù rằng, kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng khá ổn.

Nhưng khi thấy cô ấy nhận 2.000 tệ tiền thù lao, nụ cười trên mặt cô ấy còn sáng hơn khi nhìn tôi.

Tôi… có chút bực.

Cô ấy thẳng thắn nói mình thiếu tiền, nhờ tôi nếu có vai nào phù hợp thì giới thiệu giúp.

Người đi học bằng tiền bố mẹ cho, thiếu tiền đến mức ấy sao?

Cho đến khi tôi thấy cô ấy xách một túi lớn đồ ăn vặt, đi vào một trại trẻ mồ côi.

Tôi nhìn cô ấy chia từng món bánh, từng món đồ chơi cho lũ trẻ, không hiểu nổi sao mấy thứ rẻ tiền như thế lại khiến bọn nhỏ vui đến thế.

Nhưng nụ cười của cô gái ấy hôm đó — đã in sâu vào lòng tôi.

Dù vậy, Hạ Chí tiếp cận tôi… hình như thật sự chỉ vì muốn có thêm cơ hội làm thêm.

Tôi hơi hụt hẫng.

Lần đầu tiên tôi nghi ngờ vẻ ngoài của chính mình.

Đến gần ngày tốt nghiệp, tôi nhờ bạn bè giúp để ý, có vai gì thì giới thiệu cho Hạ Chí.

Bạn tôi nói:

“Hạ Chí bận buôn bán, từ chối rồi.”

Cái gì? Lo làm ăn?

Tôi phát điên, lập tức chạy đến khu chợ nơi cô ấy bán hàng.

Chưa kịp đến gần đã nghe thấy cô ấy trò chuyện với bạn cùng phòng:

“Hạ Chí, cậu không phải rất mê diễn sao, sao lại từ chối lời mời của tiền bối vậy?”

“Tớ cũng muốn theo đuổi ước mơ chứ… Nhưng giữa ước mơ và thực tế là cả một vực thẳm. Người nghèo như tớ, trước tiên phải lo ăn đã. Không đi làm thêm, học kỳ sau có khi phải nghỉ học thật rồi.”

Lần đầu tiên, tôi hiểu: Nghèo là như thế nào.

Nó có thể bóp c.h.ế.t một giấc mơ dễ dàng đến vậy.

Tôi nhìn thấy sự rung động trong mắt cô ấy dành cho mình, nhưng vì hiện thực, cô ấy giấu thật sâu.

Cô ấy không dám. Cũng không thể.

Tôi tốt nghiệp, bước chân vào giới giải trí.

Tôi nhanh chóng nổi tiếng. Tôi muốn trở thành ngôi sao sáng nhất — để cô ấy luôn nhìn thấy tôi.

Tôi dõi theo từng bước tiến của cô ấy, thấy cô ấy ngày một gần mình hơn.

Không sao cả.

Cô gái của anh.

Anh đã đi trước 99 bước. Bước cuối cùng… anh sẽ chờ em đến.

<Hoàn>

-----------

Giới thiệu truyện: Giả Đáng Thương Công Lược Kẻ Phản Diện

Phản diện tối tăm và thô bạo đã mất đi hai chân của mình, hắn hùng hổ ném thẳng ly trà vào người tôi: “Tôi đã bảo cô cút đi, không hiểu à?”

Bất chấp ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của hắn, tôi vẫn bình thản, từng nét từng nét viết lên lòng bàn tay hắn: “Tôi không nghe được.”

Hệ thống lập tức hoảng loạn la lên: 【Ký chủ, cô đang làm gì vậy?! 】

【Tôi đang giả vờ đáng thương hơn hắn, như vậy mới dễ dàng chinh phục hắn. 】

Tôi ngước lên nhìn phản diện, chớp chớp đôi mắt vô tội, rồi giả ngơ tiếp tục viết:

“Tôi bị bệnh tim… Anh có thể đừng dữ dằn như vậy không?”

Tay phản diện khẽ run lên một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận