Nhật Ký Làm Mẹ Của Một Thằng Nhóc ‘Tẻn Tẻn’ Chính Hiệu

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

Một câu nói làm dậy sóng khắp nơi.

Tôi thấy tổ đạo diễn lập tức chuyển tất cả góc quay về phía tôi.

“Bảy năm trước, em từng mất tích một thời gian. Hóa ra là đến Lâm Xuyên tham gia cứu trợ. Khi đó, em đã nhận nuôi một bé trai mới hai tháng tuổi – bé được bố mẹ dùng thân mình che chở mới sống sót trong tâm chấn. Đứa trẻ ấy chính là Hạ Thiên.”

Việc tôi im lặng chẳng khác nào ngầm thừa nhận.

Phòng livestream lặng đi một giây, rồi ngay sau đó nổ tung vì loạt bình luận sôi sục:

[Diễn biến này làm tôi khóc không ngừng…]

[Khoan đã, mình nhớ hồi đó có rất nhiều nghệ sĩ tham gia cứu trợ, nhưng không thấy có tên Hạ Chí trên bất kỳ bản tin nào. Có khi nào là dựng chuyện không? Tạm giữ thái độ trung lập. ]

[Thẩm Ảnh đế đang đứng ra bảo vệ Hạ Chí sao? Nữ hướng nội x nam thần dịu dàng, cô ấy rơi vào tình huống khó khăn, anh ấy lên tiếng giải vây. Trời ơi, cặp đôi này cứ ngày càng đáng yêu hơn ấy! Mà nghĩ lại, đây đâu phải lần đầu anh ấy đứng về phía cô ấy. ]

[Tự nhiên thấy Lưu Thanh hơi ‘trà xanh’, mong là chỉ là ảo giác của mình thôi…]

Cả trường quay rơi vào một sự im lặng khó xử.

Việc ghi hình cũng vì thế mà trở nên lúng túng, đến cả Tần Kỳ cũng không dám hé lời thêm gì.

Tôi tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Không ngờ giông bão thực sự chỉ mới bắt đầu.

Trước khi tập cuối được phát sóng, tôi đã đặc biệt yêu cầu chương trình cắt đoạn nói về bố mẹ ruột của Hạ Thiên.

Sau khi phát sóng, cư dân mạng vừa cảm động vì năng lượng tích cực, vừa bắt đầu bàn tán xôn xao khi có người đăng lại đoạn livestream chưa cắt.

Bất ngờ thay, có rất nhiều người bắt đầu “đẩy thuyền” tôi với Thẩm Chi Ý.

[Thẩm Chi Ý hình như rất quan tâm đến Hạ Chí, hay là mình bị ảo tưởng?]

[Trước giờ ảnh đế chưa từng tham gia show truyền hình nào, nghe bảo lần này còn mượn mối quan hệ của Tiểu Nam Phong mới vào được. ]

[Tiểu Nam Phong: Nghe tớ nói một lời cảm ơn... ]

Nhưng rồi, vẫn có người bắt đầu đặt nghi vấn: nếu Hạ Chí thực sự tham gia cứu trợ động đất thì sao chẳng có một mẩu tin nào về chuyện đó? Giờ chương trình cũng chẳng phát sóng phần ấy, liệu có phải cô ấy đang bịa chuyện để đánh bóng tên tuổi?

Câu hỏi đó như giọt nước tràn ly, khiến cuộc tranh luận bùng lên mạnh mẽ.

Thậm chí, dư luận bắt đầu nghiêng hẳn về một phía.

Một tay săn tin còn tung ra ảnh cũ cho rằng bảy năm trước tôi chỉ đang làm diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm, hoàn toàn không đến Lâm Xuyên.

Người này là cây viết chủ lực của một công ty truyền thông lớn, tin tức anh ta tung ra trước giờ đa phần đều chính xác.

Vừa đăng xong, mạng xã hội lập tức dậy sóng.

Tôi không ngờ chính cảnh quay mình yêu cầu cắt lại trở thành “chứng cứ” để người ta đánh gục tôi.

[Hạ Chí nên rút khỏi showbiz đi. Dám lấy chuyện cứu trợ để tạo nhiệt thì đầu óc có vấn đề rồi.]

[Ngay từ đầu đã thấy cô này không phải loại đàng hoàng gì rồi. Cái mặt rõ ràng là loại biết trèo lên giường người khác. Ai mà biết bao năm nay đã leo lên giường bao nhiêu đại gia? ]

Công ty tôi lập tức huy động phòng pháp lý, thu thập chứng cứ chuẩn bị kiện.

Phía pháp lý cực kỳ rõ ràng: với bịa đặt vu khống, nhất định không khoan nhượng.

Nhưng trước khi văn bản pháp lý được công bố trên Weibo, tôi phát hiện một điều kỳ lạ—mọi bình luận bôi nhọ tôi trên mạng… đều bị xoá sạch.

Thậm chí—

Chỉ cần ai gõ bình luận tiêu cực về tôi, thì ngay cả đăng cũng không thể đăng nổi.

Hiện tượng này rất hiếm. Trừ khi…

Có người ở trên nhúng tay.

Chị Giang sững sờ, cằm như muốn rớt xuống đất.

Chị ấy lắp bắp, vẻ mặt vừa sốc vừa tò mò:

“Chí Chí… em nói thật với chị đi, em không phải là con gái hay cháu gái của lãnh đạo nào đấy chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ky-lam-me-cua-mot-thang-nhoc-ten-ten-chinh-hieu/chuong-6.html.]

11

Đùa kiểu gì vậy? Nếu tôi thực sự có “chống lưng” như thế, đời nào lại lăn lộn thảm thế này?

Làn sóng phốt trên mạng ập đến như thuỷ triều, rồi cũng rút đi như chưa từng tồn tại.

Tôi cứ tưởng có “kim chủ” nào muốn quy tắc ngầm với tôi và đây là cái giá ứng trước.

Trong lòng tôi vật lộn hết lần này đến lần khác.

Nghĩ mãi mà vẫn không biết nếu chuyện đó thật sự xảy ra… mình phải từ chối thế nào.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Nhưng rồi, điều tôi tưởng tượng thì không đến. Còn những thứ tôi không nghĩ tới — lại xảy ra từng cái một, không sót gì.

Hạ Thiên biến mất.

Tôi lục tung cả căn nhà, chỉ thấy lại một tin nhắn nó để lại trong điện thoại.

Một đoạn dài.

Nó nói mình đã về nhà, bảo tôi đừng lo lắng.

Tôi gọi điện ngay, nhưng căn phòng vắng tanh chỉ còn lại một mình tôi. Trái tim tôi như bị khoét đi một mảnh.

Tôi không có tư cách trách nó ấy. Nó làm vậy, là vì tôi.

Một năm trước, khi một ông lão tóc bạc, nét mặt thông tuệ, đứng trước mặt tôi…

Ông ấy đưa ra bản kết quả xét nghiệm ADN, nói rằng Hạ Thiên là đứa cháu trai duy nhất còn lại của con trai đã mất của ông.

Tôi nhận ra ông.

Trong một buổi lễ trọng đại cấp quốc gia, ông từng đứng ngay cạnh lãnh đạo cấp cao.

Tôi tưởng ông đến để đưa Hạ Thiên đi.

Nhưng ông chống gậy, cười hiền:

“Đứa nhỏ còn bé, nên có một tuổi thơ vui vẻ. Ta sẽ để ý đến nó.”

Rồi ông ấy đổi nét mặt, giống hệt một ông già tinh nghịch, tinh mắt nháy mắt với tôi như một đứa trẻ.

Y hệt Hạ Thiên.

----------------

Phải chăng, vì năm nay tôi sống quá bất ổn nên ông mới quyết định đưa nó đi?

Tôi muốn mở miệng phân trần, nhưng trước sự thật, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

Năm nay tôi dính không biết bao nhiêu tin đồn bẩn, tuy lần nào cũng tai qua nạn khỏi, nhưng đúng là tôi luôn đứng bên bờ vực scandal.

Tôi nhớ lại lúc Dương Nghệ cố tình bôi nhọ tôi.

Fan của cô ta giả làm shipper, đến gõ cửa nhà tôi, vừa mở cửa ra — một chai axit sulfuric đặc lập tức hất tới.

Nếu không nhờ Hạ Thiên nhắc tôi cẩn thận, có lẽ sự nghiệp diễn xuất của tôi đã kết thúc từ hôm đó rồi.

Tôi nhớ rõ, chất lỏng sủi bọt trên sàn nhà, mặt tôi trắng bệch không còn giọt máu.

Không dám tưởng tượng nếu hôm đó tôi hoàn toàn không đề phòng… tôi sẽ ra sao? Và Hạ Thiên sẽ ra sao?

Tôi đã không bảo vệ được thằng bé.

Ở cạnh ông nội, đó mới là nơi an toàn nhất cho nó.

Tôi úp mặt vào tay, nước mắt nóng hổi len qua từng kẽ ngón tay, rơi xuống áo — rồi tan biến.

Một lúc lâu sau, tôi mới ngẩng lên, lau nước mắt, gọi cho chị Giang:

“Chị Giang, sắp xếp công việc cho em đi. Càng nhiều càng tốt.”

Tôi mở lại tin nhắn cuối cùng Hạ Thiên gửi cho tôi:

“Mẹ ơi, tụi mình gặp lại ở đỉnh cao nhé.”

Một lời hẹn.

Cũng là một lời hứa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận