7
Khoa Diễn xuất toàn trai xinh gái đẹp, mà Thẩm Chi Ý là nam thần được công nhận nhất. Nhà anh ta kinh doanh bất động sản, sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngay cả cái tên – Thẩm Chi Ý – cũng nghe cao sang khó với tới.
Người theo đuổi anh nhiều không đếm xuể.
Ngày nào cũng có các cô gái từ đủ mọi khoa mang theo quà hoặc cầm thư tình tới tấp lui ở khu diễn xuất.
Tôi nhìn thấy anh từ chối hoa khôi của khoa Văn, tự nhủ mình cũng phải mạnh mẽ lên, rồi nở một nụ cười bước tới.
Anh nghĩ tôi cũng đến tỏ tình, tôi vội lắc đầu giải thích.
“Anh ơi, em nghe nói kịch tốt nghiệp vẫn còn thiếu vai nữ chính. Anh thấy em có hợp không?”
Tôi hồi hộp cúi đầu, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tim như muốn nhảy ra ngoài. Đúng lúc tôi sắp ngất vì căng thẳng, anh mới chậm rãi lên tiếng:
“Cần phỏng vấn đấy, em có thể thử xem.”
Phỏng vấn xong, khi tôi ngại ngùng hỏi thù lao có thật không, anh đột nhiên bật cười.
Sau buổi diễn, anh kết bạn WeChat với tôi, có bạn bè thiếu diễn viên thì sẽ giới thiệu tôi tới, cho tôi một cơ hội kiếm thêm thu nhập.
Đi theo anh có ăn, tôi luôn tin như vậy.
Thực sự chưa từng động lòng sao?
Sao có thể chứ? Tôi cười khổ.
Chỉ khi thật sự tiếp xúc nhiều mới hiểu được anh xuất sắc thế nào, như thể ông trời cũng phải nâng đỡ anh.
Một vai diễn, tôi phải cố gắng gấp mười lần, thậm chí nhiều hơn, mới có thể hiểu được nhân vật, còn anh chỉ cần nhẹ nhàng là đã nhập vai hoàn hảo.
Nhưng tôi làm sao dám?
Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không có gia thế, không có bố mẹ, mọi thứ đều phải tự mình phấn đấu.
Anh như mặt trăng trên trời, tôi chỉ là bùn đất dưới chân.
Anh có thời gian để làm những việc anh thích, tôi phải lo cái ăn cái mặc rồi mới dám nghĩ xa hơn.
Điểm xuất phát của anh có lẽ đã là điểm kết thúc của tôi rồi.
Người nghèo, không xứng có tình yêu.
Đó chính là tôi.
Hồi đại học, có lần bạn cùng phòng hỏi tôi có ước mơ gì không.
Lúc đó tôi vừa dọn hàng ở chợ đêm về ký túc xá, người mệt rã rời. Tôi ngước lên nhìn sao trời.
Tôi cười bảo: “Không dám có đâu. Ngủ thôi mà còn không dám mơ.”
Tôi vừa giữ khoảng cách, vừa cố gắng tiến gần hơn một chút.
Mấy năm qua, tôi chỉ duy trì một khoảng cách xã giao.
Tôi biết, người như Thẩm Chi Ý, ôn nhu và kiên cường, dù bận rộn sự nghiệp đến đâu thì sau này cũng sẽ thuộc về một người khác.
Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng chắc chắn, người đó không phải tôi.
Vì thế, tôi luôn giữ mình trong vị trí của một người ngoài cuộc, không dám nghĩ xa. Nghĩ nhiều rồi chỉ tự làm đau mình.
Tôi cứ tưởng thời gian sẽ xóa đi mọi thứ.
Nhưng không ngờ, Thẩm Chi Ý lại liên tục đứng ra bênh vực tôi.
Cảm động không? Có, nhưng tôi không dám nói.
Tôi sợ những tâm sự bí mật ấy bị người ta phát hiện, rồi lại vô tình khiến anh thêm gánh nặng. Vậy nên, cứ như bây giờ, có lẽ vẫn tốt hơn.
Nghĩ vậy, tôi mở WeChat của Thẩm Chi Ý.
Xóa đi rồi lại gõ, cuối cùng chỉ để lại hai chữ: “Cảm ơn.”
Không ngờ ngay sau đó, cuộc gọi video của anh hiện lên.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Em thật sự rất tốt, rất nỗ lực. Sau này em sẽ càng tốt hơn. Đừng để mấy lời bên ngoài ảnh hưởng đến cảm xúc, được chứ?”
Anh nhẹ giọng an ủi, như thể tôi vừa chịu oan ức lớn lắm vậy.
Lần đầu tiên có người vỗ về tôi, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ky-lam-me-cua-mot-thang-nhoc-ten-ten-chinh-hieu/chuong-4.html.]
Có mấy lời suýt bật ra: “Anh...”
Anh khẽ hỏi: “Em nói gì?”
Tôi cố nuốt xuống nỗi nghẹn ở mũi, nở nụ cười: “Anh à, muộn rồi. Anh nghỉ sớm nhé.”
8
Vì đứng ra bênh vực tôi, Thẩm Chi Ý đã khiến Dương Nghệ bị kéo vào làn sóng chỉ trích.
Danh tiếng của cô ta tụt dốc không phanh. Trước kia chỉ cần đăng một video đáng yêu là dễ dàng thu về hàng triệu lượt thích, giờ thì bất kể đăng gì cũng có người vào bình luận mắng chửi.
Có người còn hỏi cô ta có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ hay không.
Một cư dân mạng tự nhận là gia sư của Dương Lạc Lạc đã lên tiếng tố cáo: để tạo dựng hình tượng "thiên tài nhí" cho con gái, Dương Nghệ bắt con học liền mạch suốt 20 tiếng mỗi ngày, không cho nghỉ ngơi.
Chỉ cần Dương Lạc Lạc không làm đúng ý mẹ, liền bị phạt nhốt vào phòng tối.
Khi tin này bị tung ra, lập tức gây chấn động mạng xã hội. Ai nấy đều nói đây là một hình thức ngược đãi trẻ em trá hình.
Nghe nói cảnh sát đã vào cuộc điều tra.
Dương Nghệ nhanh chóng bị tạm giữ.
Khi đọc được bản tin đó, tôi thầm thở dài trong lòng: bảo sao lần đầu gặp Dương Lạc Lạc, tôi đã thấy đôi mắt bé xíu kia thâm quầng một vòng đen.
Thì ra là vậy.
Thiên tài nhí gì chứ, chỉ là lấy tuổi thơ để đổi lấy hào quang mà thôi.
Lần nữa quay lại "Làng Trẻ Em", không còn thấy bóng dáng Dương Nghệ đâu nữa. Người của ekip nói đã chấm dứt hợp đồng với cô ta rồi.
Tôi vốn chẳng phải người thích hóng chuyện, người mình không ưa không còn, tất nhiên chẳng buồn quan tâm thêm.
Chương trình vẫn tiếp tục ghi hình như thường, cuộc sống cũng dần trở lại vẻ yên bình.
Chương trình kéo dài suốt một năm với 10 tập, nhờ có Hạ Thiên rực rỡ và độ nổi tiếng của Ảnh đế Thẩm, show này hot đến không tưởng.
Chủ đề của tập cuối là "dạy trẻ học điều tích cực". Ekip chọn ghi hình tại Lâm Xuyên – nơi từng hứng chịu trận động đất nghiêm trọng khiến biết bao gia đình tan nát.
Đã nhiều năm trôi qua, Lâm Xuyên sau tái thiết giờ đã thay da đổi thịt.
Tập cuối, chương trình mạo hiểm chọn phát sóng trực tiếp.
Khi nghe tin này, tôi lập tức rên rỉ trong lòng, không quên căn dặn kỹ càng Hạ Thiên của tôi – nhất định phải giữ cái miệng thật kín!
Lần này, ekip còn mời thêm ảnh hậu Lưu Thanh làm khách mời đặc biệt. Vừa thấy cô ấy, tôi lập tức sáng bừng mắt.
Thần tượng đó!!!
Không ngoa khi nói: phim nào của cô ấy tôi cũng đã xem!
Lưu Thanh lần lượt chào hỏi mọi người, sau đó ôm chầm lấy Thẩm Chi Ý.
Hai người này nhan sắc ngang tầm, đứng cạnh nhau thôi cũng đủ khiến người ta muốn hét lên.
Nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác hụt hẫng mơ hồ.
“Chào Hạ Chí, tôi từng xem phim của cô rồi, diễn xuất rất tốt, sau này mong được học hỏi thêm!” – cô ấy tươi cười, chìa tay ra với tôi.
Người như thế thật khó mà ghét nổi.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu đáp lại, lòng hơi bối rối, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Không ngờ ngay giây sau, Hạ Thiên gạt tay cô ấy ra, chắn tôi sau lưng mình. Ánh mắt nó bừng lên cơn giận mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Hạ Thiên! Con thật là vô lễ!”
Tôi kinh hô, giọng mang theo trách móc, sau đó vội vàng cười xin lỗi Lưu Thanh.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Bình thường Hạ Thiên không như vậy, hôm nay rõ ràng có điều gì đó không ổn.
Tôi không biết rằng, lúc đó phòng livestream đã nổ tung vì bình luận.
[Hạ Thiên đúng là vô lễ thật.]
[Tôi nói rồi mà, nó diễn đó giờ thôi! Hạ Chí này cũng gian xảo thật, muốn nổi tiếng mà đến con nít cũng lôi ra làm công cụ, chẳng thấy mấy ngày gần đây Thẩm Ảnh đế rõ ràng thiên vị cô ta hơn sao? ]
[Có ai nghĩ tới chuyện, tất cả đều là do Hạ Chí dạy nó không? Dù sao thì trước đây Thẩm Ảnh đế và Ảnh hậu Lưu Thanh là cặp đôi được công chúng công nhận mà. Nói như vậy thì cô diễn viên này đúng là tâm cơ sâu không lường nổi. ]
Tối đó, chị Giang gọi điện cho tôi, tôi mới biết trên mạng đang ầm ĩ tin tức gì.
Tôi hỏi Hạ Thiên tại sao lại hành xử như thế, nhưng đứa bé vốn hay nói hay cười hôm nay lại im lặng lạ thường.
Dù tôi gặng hỏi thế nào, nó cũng chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt tôi không sao hiểu nổi.