9
Thời tiết ở Lâm Xuyên thay đổi thất thường, hôm qua còn nắng chang chang, hôm nay đã gió giật mưa như trút nước.
Tổ đạo diễn quyết định thay đổi lịch trình, thay vì đi dọn dẹp nghĩa trang anh hùng, đoàn sẽ tham quan Bảo tàng Lịch sử Văn hóa Lâm Xuyên.
Cả nhóm vừa đến nơi thì được thông báo hướng dẫn viên bị kẹt ngoài đường do mưa lớn, không thể đến kịp. Lưu Thanh liền xung phong: cô từng đóng phim lấy bối cảnh động đất, đã nghiên cứu qua lịch sử này nên có thể thử hướng dẫn.
Cô ấy cười rất tự tin, toát ra khí chất "nữ cường tổng tài", đúng kiểu hút fan.
Quả nhiên, bình luận trực tiếp nổ tung:
[Nữ thần của tui vừa xinh vừa giỏi, đúng là khí chất ngời ngời, khác xa mấy người chỉ biết ké fame.]
[Mong chờ quá! Nữ thần đỉnh chóp!]
[Khen thì khen đi, đừng dìm người khác. Trước tiên, Hạ Chí có làm gì ai đâu.]
Lưu Thanh đúng là có chuẩn bị trước, cô vừa giới thiệu ảnh vừa kể chuyện đằng sau, mấy người cùng đoàn nghe mà như bị cuốn vào, liên tục xuýt xoa xúc động.
Tôi đứng trước một bức ảnh, bất giác sững lại.
“Chí Chí, cô khóc à?” Giọng Lưu Thanh kéo tôi trở về hiện thực. Mọi người trong đoàn đều nhìn tôi.
Tôi đưa tay sờ má, quả nhiên ướt đẫm.
“Tớ nhớ đến một chuyện cũ... chỉ là cảm thấy sinh mệnh thật kỳ diệu.”
Tôi buột miệng nói ra, nói xong mới nhận ra câu này dễ bị hiểu lầm.
“Phì...” Ai đó bật cười, “Nếu không phải thấy Tiểu Hạ cứ nhìn đông ngó tây, tôi còn tưởng thật cơ đấy.”
Người bấy lâu nay ít nói – Tần Kỳ – bỗng nhiên lên tiếng.
Bình luận trực tiếp lập tức hưởng ứng:
[Ban đầu còn tưởng Hạ Chí đồng cảm mạnh ghê, mà nhìn Tiểu Hạ thì cứ trơ trơ ra. Chắc là diễn thôi.]
[Giả quá rồi! Cả chuyện này mà cũng ké fame? ]
[Tôi quay xe luôn. Tạm biệt trà xanh, tôi vẫn thích Lưu nữ thần hơn. ]
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Tôi thấy ánh mắt mọi người như đang xem trò vui, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lúc ấy, Tiểu Hạ ngẩng mặt nhìn Tần Kỳ, ánh mắt ngây thơ vô tội:
“Chú ơi, không biết sao nữa, trước khi chú nói thì cháu thấy thoải mái lắm.”
Rồi bé quay sang tôi, hỏi:
“Mẹ ơi, nhà chú Tần có ở gần biển không ạ?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu. Tiểu Hạ bỗng cười khúc khích:
“Vậy sao chú Tần quản rộng thế ạ? Là vì có cô Lưu ở đây à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ky-lam-me-cua-mot-thang-nhoc-ten-ten-chinh-hieu/chuong-5.html.]
Tôi chưa kịp nói gì, Tiểu Hạ lại cười phá lên:
“Chú Tần chắc là thầm thích cô Lưu đúng không ạ? Hồi trước chẳng thấy nói gì, giờ cô Lưu vừa tới là nói nhiều ghê luôn!”
Cùng lúc đó, sắc mặt của Tần Kỳ và Lưu Thanh đều không mấy dễ coi.
Trong khi đó, trên livestream, bình luận rần rần:
[Trẻ con vô tư thôi nhỉ? Nhưng mà sao tui cười không dừng được vậy nè! ]
[Nói thật, từ lúc nữ thần Lưu đến, thái độ của Tần Kỳ lạ thật. ]
[Tui cũng cảm thấy Tần Kỳ đạp người nâng thần tượng quá rõ. Tiểu Hạ đúng là cái miệng của thiên tử! ]
Lưu Thanh cố nặn ra nụ cười dịu dàng, cúi người nhìn thẳng vào Tiểu Hạ:
“Cậu bạn nhỏ à, không nên vô lễ như vậy~ Hạ Chí, bình thường cô không dạy dỗ con sao? Trẻ con như thế lớn lên sẽ thiệt thòi đó.”
Câu nào câu nấy đều bóng gió nói Tiểu Hạ vô giáo dục.
Tôi siết chặt tay, cố cười, còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Hạ đã nói trước:
“Cô ơi, cô sống cạnh nhà chú Tần à?”
“Cháu mới bảy tuổi rưỡi thôi, vô lễ là gì ạ? Là kiểu như chú Tần bịa chuyện nói xấu mẹ cháu hả?”
“Nhưng tại sao vậy? Chú Tần nói xấu mẹ cháu mà không ai đứng ra bênh mẹ, còn cháu chỉ nói sự thật thì lại bảo cháu vô lễ.”
Nói xong, nó chẳng thèm để ý gương mặt cứng đờ của Lưu Thanh, mà ngửa đầu nhìn tôi.
“Mẹ ơi, người lớn đều như vậy hả? Đáng sợ quá... con không muốn lớn lên, con muốn mãi là bảo bối của mẹ thôi.”
Lưu Thanh bị làm bẽ mặt, liền quay sang nũng nịu với Thẩm Chi Ý:
“Chi Ý, nhìn đàn em của anh kìa, em mới nói có một câu mà con cô ấy đã phản ứng gay gắt như vậy rồi.”
Lúc này, trên màn hình livestream:
[Không hiểu sao, thấy nữ thần Lưu hơi... giả.]
[Không phải tâm lý tui có vấn đề chứ? Tự nhiên thấy... hả hê ghê.]
Tôi chạm phải ánh mắt dò xét của Thẩm Chi Ý.
Chắc anh ấy cũng cho rằng tôi là kiểu người giả tạo nhỉ...
Tôi cúi đầu chờ bị phán xét, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tình huống tệ nhất.
“Tôi tin Hạ Chí.”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thẩm Chi Ý đang nhìn mình.
Còn ở bên cạnh, Lưu Thanh vì không nhận được câu trả lời như mong đợi, nụ cười có phần gượng gạo.
Thẩm Chi Ý không có ý định giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tường: "Hạ Chí, đứa bé mà cặp vợ chồng này đang bảo vệ... chính là Hạ Thiên, đúng không?