Ngôi Làng Bị Sương Mù Bao Phủ

Phần 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau vài lần dò hỏi, Điền Lập Tâm không những chẳng để lộ chút sơ hở nào, mà thậm chí còn tỏ ra vô cùng quan tâm đến vụ mất tích của Tiết Mạn Tinh.

"Tiểu Bùi này, nói thật với cậu, có người mất tích, phận làm trưởng thôn như tôi cũng lo lắm chứ. Vốn tưởng có blogger du lịch đến quay phim tài liệu thì có thể thúc đẩy ngành du lịch của thôn một chút. Giờ thì hay rồi, người ta vừa đến hai ngày đã mất tích. Thế này thì sau này còn ai dám đến nữa..."

Ánh mắt Điền Lập Tâm tràn đầy vẻ phiền muộn, lời nói còn thoáng chút thất vọng.

Tôi vội nói: "Bác à, bác cũng đừng quá lo lắng. Yên tâm đi, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, kỹ thuật điều tra hình sự cũng tiến bộ rồi, cháu tin là sẽ sớm tìm ra sự thật thôi."

Điền Lập Tâm thở dài: "Mong là vậy. Có thể sớm ngày tìm ra sự thật thì cũng sớm rửa sạch tiếng xấu cho núi Hổ Cô. Tôi thật sự không muốn nhìn thôn dân cứ nghèo mãi thế này."

Điền Lập Tâm tâm sự rất nhiều, trong từng lời nói đều thể hiện sự lo lắng cho tương lai của Đại Điền Trang.

Trong suốt cuộc nói chuyện, tôi luôn chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của ông ấy, cố gắng tìm ra dù chỉ một chút bất thường.

Nhưng hoàn toàn không có.

Vẻ mặt Điền Lập Tâm rất chân thành, lời nói cũng thật lòng. Có thể thấy, ông ấy thực sự là một trưởng thôn tốt, một tộc trưởng tốt, toàn tâm toàn ý lo cho sự phát triển của Đại Điền Trang.

Qua cuộc trò chuyện với Điền Lập Tâm, tôi cũng hiểu thêm được về lịch sử của thôn Đại Điền Trang.

Gia tộc họ Điền ở Đại Điền Trang đã chuyển vào núi từ hơn một trăm năm trước, hiện có tám mươi sáu hộ với hơn năm trăm nhân khẩu. Trong đó có gần hai trăm thanh niên đi làm ăn xa, trong thôn chỉ còn lại rất ít người trẻ. Số còn lại chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em, sống dựa vào việc đồng áng và bán điện từ các tấm pin mặt trời.

Cũng bởi vì Đại Điền Trang quá hẻo lánh, quá nghèo, nên đến tận bây giờ vẫn chưa có đường xi măng. Việc ra vào núi vô cùng bất tiện, chuyện đi học của nhiều đứa trẻ trong thôn cũng là cả một vấn đề.

Vì vậy, phần lớn thôn dân đều không biết chữ và rất mê tín vào những chuyện ma quỷ.

Khi tôi hỏi truyền thuyết về "Bà Hổ" bắt đầu có từ khi nào, Điền Lập Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói là khoảng hai, ba mươi năm nay.

"Hai, ba mươi năm? Chẳng lẽ không phải có từ lâu lắm rồi sao?" Tôi lập tức hỏi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoi-lang-bi-suong-mu-bao-phu/phan-9.html.]

Điền Lập Tâm lắc đầu: "Không đâu, hồi tôi còn trẻ chưa từng nghe đến truyền thuyết này, lúc đó người ta vẫn ra vào núi tự do. Mãi sau này có thôn dân bị mất tích, trong thôn mới bắt đầu đồn thổi, nói là trên núi có Bà Hổ tu luyện thành tinh."

Tôi hỏi tiếp: "Cụ thể là khi nào ạ? Người bị mất tích là ai?"

Điền Lập Tâm nói: "Chắc cũng hơn hai mươi năm rồi. Người mất tích là anh họ của tôi. Lúc đó, anh ấy cùng một người em họ khác của tôi vào núi săn bắn, cuối cùng người em họ kia cả người đầy m.á.u chạy về. Miệng thì la hét nói anh họ tôi bị hổ tha đi mất rồi, thế là từ đó mới có truyền thuyết về Bà Hổ."

"Hửm?"

Theo phản xạ, tôi lập tức nghi ngờ cái gọi là truyền thuyết "Bà Hổ" rất có thể là do người em họ mà Điền Lập Tâm vừa nhắc đến cố tình tung tin đồn ra.

Biết đâu chính ông ta đã sát hại người anh họ của mình, rồi cố tình bịa ra câu chuyện ma quỷ dị đoan để trốn tránh sự điều tra.

Dù sao thì hơn hai mươi năm trước, khoa học kỹ thuật còn rất lạc hậu, kỹ thuật điều tra cũng không thể so sánh được với bây giờ.

Với trình độ điều tra hình sự thời đó, nếu thủ đoạn của kẻ gây án tinh vi một chút, tôi tin rằng cũng khó mà điều tra ra được gì.

Hơn nữa, núi Hổ Cô giao thông cách trở, tương đối lạc hậu, trình độ dân trí của người dân địa phương lại không cao. Thấy trong thôn có người mất tích mà cảnh sát lại không điều tra ra được gì, việc thêu dệt nên truyền thuyết "Bà Hổ ăn thịt người" cũng là điều dễ hiểu.

Vì vậy, tôi lập tức hỏi: "Bác Điền, người em họ kia của bác... Giờ còn sống không ạ?"

Điền Lập Tâm lộ vẻ đau đớn, nói: "Coi như... Là còn sống."

...

Sống là sống, c.h.ế.t là chết, "coi như là còn sống" nghĩa là sao?

Ngay lúc tôi định hỏi thêm, Hạ Hướng Dương đứng bên cạnh đột nhiên ghé sát vào tai tôi, thì thầm: "Điền lão nhị điên rồi. Nghe nói là năm đó tận mắt nhìn thấy anh họ mình bị Bà Hổ tha đi nên sợ quá hóa điên."

"Điên rồi?"

"Ừ, điên thật rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận