Ngôi Làng Bị Sương Mù Bao Phủ

Phần 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Dụ Dân vừa nói vừa đi thẳng đến trước mặt tôi, túm lấy tay tôi lôi ra ngoài.

Ông ta kéo tôi một mạch ra đến ngoài sân, rồi nói bằng giọng mỉa mai: "Cậu là Bùi Tử Bình phải không? Tôi xem hồ sơ của cậu rồi. Sinh viên xuất sắc chuyên ngành Trinh sát hình sự Đại học Công an, ghê gớm thật đấy!"

Tôi đang định khiêm tốn vài câu thì Trần Dụ Dân đã xua tay.

"Thôi khỏi cần nói nhiều, tôi không cần biết cậu đến đây là vì nhiệm vụ hay là bị người ta đẩy xuống. Nhưng đã đặt chân đến cái mảnh đất núi Hổ Cô này thì phải tuân theo quy tắc của núi Hổ Cô. Có vụ án, cậu muốn điều tra thì cứ tự nhiên, chúng tôi không cản nhưng cậu cũng đừng lôi người khác vào chỗ chết. Nhất là lão Hoàng!"

"Ý ông là sao?"

Tôi không hiểu.

Trần Dụ Dân lạnh lùng nói: "Vì chuyện ở núi Hổ Cô này, lão Hoàng đã mất đi một người thân rồi, tôi không muốn ông ấy phải bỏ mạng vô ích nữa!"

"Chẳng lẽ... Người đồng chí công an hy sinh đó là... Của đồn trưởng Hoàng?" Tôi chợt hiểu ra.

Nét mặt của chàng trai trẻ trong bức ảnh quả thật có vài phần giống Hoàng Phi. Nhìn dáng vẻ đau khổ tột cùng của Hoàng Phi lúc nãy, đó chắc chắn là người thân ruột thịt của ông.

Tuy nhiên, khi tôi vừa định hỏi thêm chi tiết, Trần Dụ Dân đã bỏ đi, trước khi đi còn để lại một câu đầy hăm dọa.

"Tôi với lão Hoàng là bạn bè mười mấy năm, nếu ông ấy vì cậu mà có mệnh hệ gì, cho dù cậu có chống lưng cứng đến đâu, lão đây cũng quyết không tha cho cậu."

Thiệt tình, chuyện quái gì vậy chứ, mới đến chưa được nửa ngày đã bị người ta cảnh cáo.

Tôi chán nản châm một điếu thuốc. Chưa hút được hai hơi thì Hạ Hướng Dương đang đứng hóng chuyện gần đó đã sán lại gần, chẳng hề khách sáo rút một điếu từ bao thuốc của tôi rồi châm lửa, vừa phì phèo vừa nói.

"Đáng đời! Sinh viên giỏi cơ đấy, mà chẳng có chút tinh ý nào cả, cứ nhằm chỗ xui mà đ.â.m đầu vào, học nhiều quá hóa ngu rồi à?"

Tôi lườm Hạ Hướng Dương một cái, vốn chẳng muốn chấp nhặt.

Ai ngờ Hạ Hướng Dương lại được đằng chân lân đằng đầu, thản nhiên nhét nốt nửa bao thuốc còn lại của tôi vào túi mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoi-lang-bi-suong-mu-bao-phu/phan-4.html.]

"Lâu lắm rồi mới được hút loại thuốc ngon thế này. Cậu mới đến nên chưa biết đâu, ở cái chỗ quỷ quái này lương thì thấp, việc thì nhiều, vừa mệt vừa khổ đã đành, muốn vào thành phố một chuyến cũng mất bảy tám tiếng đồng hồ. Tôi ngán đến tận cổ rồi."

Tôi nhìn Hạ Hướng Dương đang lải nhải không ngừng, không hiểu anh ta muốn nói gì. Chẳng lẽ đây là lý do anh ta giật thuốc của tôi?

Giữa lúc tôi còn đang ngơ ngác, Hạ Hướng Dương đột nhiên hạ giọng.

"Yên tâm đi, anh đây không lấy không của cậu đâu, mách cho cậu cái này. Mấy vụ mất tích người như thế này này, né được thì cứ né đi. Dù sao mình cũng chỉ là cái đồn công an quèn, trên còn có Đội Hình sự huyện, Phòng Hình sự thành phố. Có chuyện cứ báo cáo lên trên, tự nhiên sẽ có người lo."

Không đợi tôi phản bác, Hạ Hướng Dương lại nói tiếp.

"Cậu cũng đừng nóng vội quá, biết là cậu từ thành phố lớn đến, tầm nhìn khác bọn tôi. Nhưng đây là núi Hổ Cô, nó lạ lắm. Bao nhiêu năm rồi, mất tích bao nhiêu người như thế, điều tra được cái gì chưa? Chẳng được cái gì sất, đến con trai của đồn trưởng Hoàng cũng hy sinh rồi còn gì."

Nói rồi, Hạ Hướng Dương vỗ vai tôi thở dài: "Thật ra đồn trưởng Hoàng cũng là muốn tốt cho cậu thôi, ông ấy sợ cậu bốc đồng nhất thời rồi lại 'hy sinh anh dũng' đấy."

"Nhưng chúng ta là cảnh sát!"

Lúc đó, tôi, một sinh viên vừa mới ra trường, vẫn còn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và khí phách thiếu niên, vẫn cố chấp tin rằng mình là cảnh sát thì phải làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cảnh sát.

Hạ Hướng Dương lại nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc.

"Tùy cậu thôi. Theo tôi thấy, vụ này cứ để vậy đi, đợi đến mai không tìm được người thì báo cáo lên trên, tự khắc có người tiếp nhận. Cậu cũng đừng nói tôi thiếu trách nhiệm, dù sao chuyện mà năm đó đến cả Cảnh sát Vũ trang tìm kiếm khắp núi cũng không ra manh mối, chỉ dựa vào mấy người chúng ta liệu có làm nên cơm cháo gì?"

Nói xong, Hạ Hướng Dương ngậm điếu thuốc bỏ đi.

Tôi đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời không biết phải lựa chọn ra sao.

Đầu tiên, với tư cách là một sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát và đã được đào tạo bài bản, tôi tuyệt đối không tin vào những chuyện ma quỷ dị đoan.

Nhưng giờ đây, cả Hoàng Phi, Trần Dụ Dân rồi đến Hạ Hướng Dương đều lần lượt kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện truyền thuyết về sự "quỷ dị" của núi Hổ Cô, thậm chí còn đưa ra hàng loạt bằng chứng thực tế.

Tất cả những sự thật đó dường như đang âm thầm tố cáo sự khủng khiếp của núi Hổ Cô.

Chẳng lẽ trên đời này thật sự tồn tại những điều mà khoa học không thể giải thích nổi?

Dù sao đi nữa, chuyện Cảnh sát Vũ trang lùng sục khắp núi năm xưa đúng là có thật!

Bạn cần đăng nhập để bình luận