Ngôi Làng Bị Sương Mù Bao Phủ

Phần 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi biết tại sao Hoàng Phi lại nói vậy.

Đó là vì ông đã nhìn thấy hy vọng! Hy vọng báo thù cho con trai mình!

Bởi vì Uông Lô vừa mất tích rất có thể đang ở trong thôn, nên chỉ cần tìm được Uông Lô, là có thể tìm ra hung thủ đã gây ra hàng loạt vụ mất tích trong suốt những năm qua.

Tuy nhiên, chúng tôi cần bằng chứng xác thực, vì vậy trước khi Đội Cảnh sát Hình sự huyện đến chi viện, chúng tôi tuyệt đối không thể để hung thủ chuyển Uông Lô đi nơi khác!

Nhưng liệu mọi chuyện có diễn ra thuận lợi không?

Hung thủ xảo quyệt đó đã ẩn náu ở núi Hổ Cô hơn hai mươi năm, lại còn là người của dòng họ Điền vốn luôn đoàn kết. Nếu hắn biết chúng ta đã nắm được manh mối ban đầu, liệu hắn có làm liều, quyết một phen sống mái với chúng ta không?

Là một người mới đến núi Hổ Cô, tôi không biết.

Nhưng tôi tin rằng bảy tiếng đồng hồ sắp tới sẽ là bảy tiếng khó khăn và căng thẳng nhất!

Có lẽ, sẽ có xung đột dữ dội xảy ra.

Mà chúng tôi... Chỉ có năm người...

Đứng bên cạnh, Cốc Phong lên tiếng: "Đồn trưởng Hoàng, hay mình báo cho Điền Lập Tâm một tiếng nhỉ, biết đâu bác ấy giúp được gì thì sao."

Nhưng anh ta chưa nói hết câu, Trần Dụ Dân đã ngắt lời.

"Không được. Tuy Điền Lập Tâm là người tốt nhưng nếu hung thủ thực sự là người trong thôn Đại Điền Trang, thì không dám chắc ông ấy có đứng về phía người cùng tộc hay không."

Hoàng Phi cũng nói thêm: "Mấy năm nay, thằng con cả của Điền lão nhị làm được không ít việc cho thôn, nên thôn dân ai cũng mang ơn nó. Cộng thêm quan hệ trong thôn của Nhị Ngạnh cũng tốt, lại có nhiều anh em họ hàng thân thiết. Vì vậy, trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, tốt nhất đừng để thôn dân biết."

Cốc Phong nói: "Vậy chúng ta cứ ngồi canh ở đây mãi thế này, muốn không để thôn dân biết cũng khó. Ít ra cũng phải có cái cớ gì chứ."

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh Cốc Phong nói đúng đấy, nếu hung thủ thực sự ở trong thôn, chắc chắn hắn sẽ tìm cách chuyển Uông Lô đi trong đêm. Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, e là khó lòng xoay xở."

"Chuyện này..." Hoàng Phi tỏ ra khó xử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoi-lang-bi-suong-mu-bao-phu/phan-13.html.]

Bởi vì sự thật đúng là như vậy.

Uông Lô bị hung thủ dụ vào thôn, vậy thì nếu anh ta thực sự bị Điền Nhị Ngạnh bắt cóc, đối phương chắc chắn sẽ tìm cơ hội chuyển anh ta đi nơi khác. Trong khi đó chúng tôi lại canh giữ ở cổng thôn, nên dù người khác không biết nguyên nhân, chẳng lẽ hung thủ cũng không biết hay sao?

Cho nên, xung đột là điều gần như chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Mọi người im lặng một lúc lâu rồi Hoàng Phi mới nghiến răng, rút bao s.ú.n.g đã ố vàng từ bên hông ra và nói: "Sợ cái gì chứ, tôi đã mang 'báu vật trấn đồn' của chúng ta đến đây rồi. Tôi không tin bọn chúng dám công khai đối đầu với chúng ta."

...

"Báu vật trấn đồn", đó là khẩu s.ú.n.g được trang bị duy nhất của Đồn Công an núi Hổ Cô.

Rõ ràng, trước khi đến đây Hoàng Phi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.

Nhưng câu nói sau đó của ông ấy thì tôi lại vô cùng đồng tình!

Chúng tôi là cảnh sát, mặc dù chỉ có năm người nhưng sau lưng chúng tôi là cả một lực lượng công an hùng hậu, nên cho dù người dân thôn Đại Điền Trang có đoàn kết đến đâu cũng tuyệt đối không dám công khai khiêu khích.

Bởi vì, dù họ có hung hãn hay đoàn kết đến mấy đi nữa, cũng tuyệt đối không thể sánh bằng sự đoàn kết của lực lượng công an đông đảo chúng tôi!

Có được lời trấn an của Hoàng Phi, tinh thần mọi người như được lên dây cót, ai nấy đều phấn chấn hẳn lên. Theo sự sắp xếp của Hoàng Phi, ông và tôi sẽ đích thân canh giữ chiếc xe; Cốc Phong cùng Hạ Hướng Dương thì chia nhau đi tuần tra vòng quanh thôn; còn Trần Dụ Dân được phân công vào thẳng trong thôn, lấy cớ tìm Điền Lập Tâm uống rượu để bí mật theo dõi tình hình nhà Điền Nhị Ngạnh.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Khi màn đêm buông xuống, cả ngọn núi Hổ Cô cũng chìm trong bóng tối mịt mùng.

Mãi đến mười hai giờ đêm, Trần Dụ Dân mới đủng đỉnh từ trong thôn đi ra.

"Lão Hoàng, cửa nhà thằng Nhị Ngạnh khóa rồi, xem ra không có ý định ra ngoài. Chỉ có điều..."

Trần Dụ Dân ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Điền Lập Tâm hình như đoán ra được gì đó rồi, nên cứ hỏi tôi mãi là có cần giúp gì không."

"Ông đã nói cho ông ấy biết rồi sao?" Tôi vội vàng hỏi.

Trần Dụ Dân nói: "Làm sao có chuyện đó được? Là một cảnh sát, chút nguyên tắc nghề nghiệp đó tôi vẫn có chứ."

Hoàng Phi kéo tôi đang định hỏi thêm lại rồi giải thích: "Được rồi, người ta nói gừng càng già càng cay mà Điền Lập Tâm lại tinh ranh lắm, nếu không thì làm sao ông ấy ngồi vững ở vị trí bí thư chi bộ kiêm tộc trưởng bao nhiêu năm như vậy được. Khoảng hai ba tiếng nữa đội hình sự sẽ đến thôi, chúng ta cứ đợi là được. Nếu thực sự xảy ra xung đột thì lúc đó nói cho ông ấy biết cũng chưa muộn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận