Mưa Rơi Lầu Ngọc Rửa Hận Thù

7. Liên tục bị phản bội

Thời gian thấm thoát trôi qua, dưới sự chăm sóc và giám sát chặt chẽ của Vương Ngọc Các, chẳng mấy chốc mà Vương Ngọc Lâu đã có thể khỏe mạnh hơn. Vương Ngọc Lâu sống trong hoàn cảnh gia đình quen thuộc, càng lúc càng tin rằng kiếp sống đau buồn tủi nhục của kiếp trước trong ký ức của chàng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nhờ thế, thần trí của Vương Ngọc Lâu cũng trở nên vững vàng hơn, cảm xúc cũng dần cởi mở, vui vẻ hơn. Nhìn con trai trở nên hồng hào, tươi tỉnh, Vương phu nhân vô cùng mừng rỡ, ý định đi chùa thắp hương tạ lễ lại thêm dâng cao. 

 

Nhận thấy cảm xúc của Vương phu nhân đang là cơ hội để bản thân thực hiện ý định thay đổi nguy cơ gia biến có thể xảy ra trong tương lai, Vương Ngọc Lâu nhân một buổi sáng đẹp trời đến tìm mẫu thân. Lúc ấy, Vương phu nhân đang sắp xếp lại lễ vật, nhìn thấy Vương Ngọc Lâu bước tới, bà nhẹ nhàng nói:

 

- Ngọc Lâu, sao con lại đến đây? Chỗ này lộn xộn lắm, có nhiều bụi bặm, con cẩn thận kẻo lại ngã bệnh nữa đấy. Sáng nay con đã uống thuốc chưa?

 

Vương Ngọc Lâu tiến đến nắm lấy tay mẫu thân, trong lòng xúc động. Chàng nhẹ nhàng đáp lời:

 

- Mẫu thân đừng quá lo lắng, con đã khỏe rất nhiều rồi. Để con giúp mẫu thân một tay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-roi-lau-ngoc-rua-han-thu/7-lien-tuc-bi-phan-boi.html.]

Vương phu nhân mỉm cười từ ái:

 

- Cũng được. Vậy con giúp mẫu thân kiểm tra sổ sách nhé. Con trai của mẫu thân đã lớn rồi, cũng phải tập làm quen dần với việc tề gia, để mai này còn chăm sóc và bảo vệ cho thê tử và nhi nữ nữa.

 

Vương Ngọc Lâu chớp mắt, lòng thoáng bồi hồi. chàng hiểu niềm mong mỏi của mẫu thân. Kiếp trước, khi chàng còn là Vương Ngọc Lâu, mẫu thân của chàng cũng từng mong mỏi như thế. Thế nhưng kiếp trước cuộc đời của Vương Ngọc Lâu đã phải chịu quá nhiều bất hạnh. Chàng chẳng những không thể cưới vợ sinh con để khai chi tán diệp cho gia đình như mong mỏi của mẫu thân mà còn lưu lạc đến nỗi trở thành món đồ chơi cho lũ đàn ông khác vần vò, lăng nhục. Không chỉ vậy, trong mười tám năm sống kiếp phong trần tủi nhục ấy, Vương Ngọc Lâu còn nhiều lầm bị ép buộc phải làm “vợ” cho nam nhân. Thế nhưng những lần “kết hôn” đó không phải là sự giải thoát, mà là những sự phản bội liên tục. Mỗi lần “kết hôn” như thế lại là mỗi lần Vương Ngọc Lâu chịu thêm nhiều đau khổ, tủi nhục.

 

Lần thứ nhất là khi Vương Ngọc Lâu vừa trốn thoát khỏi nhà ngục. Khi ấy, toàn thân của Vương Ngọc Lâu đều bị tra tấn đến dày đặc thương tích. Võ công bị phế, gân tay, gân chân bị cắt đứt, Vương Ngọc Lâu bò ra khỏi nhà ngục chẳng được bao xa thì ngất lịm đi. Chàng chỉ tỉnh dậy khi cảm nhận được đau đớn. Và khi Vương Ngọc Lâu mở mắt ra, nỗi đau của chàng càng dâng cao tột đỉnh, bởi vì thân thể của chàng đang bị xâm phạm cực độ và lăng nhục cực độ. Mà kẻ đang hùng hục dày vò thân thể của Vương Ngọc Lâu lại chính là kẻ thù mà chàng căm hận nhất: Hạ Khinh Vũ.

 

Suốt ba ngày ba đêm bị Hạ Khinh Vũ cưỡng chiếm thân thể, Vương Ngọc Lâu vừa căm hận hắn vừa oán hận chính bản thân mình. Bởi vì chàng đã không thể khống chế được những xúc cảm thăng hoa sau những đớn đau, tủi nhục. Những lần buột miệng bật ra tiếng rên rỉ, những lần thân thể chấn động run rẩy, những cơn co thắt co giật không thể nén nổi,… tất cả đều khiến Vương Ngọc Lâu tủi hổ tột cùng. Hạ Khinh Vũ thì tỏ ra vui sướng vô cùng. Hắn ta thậm chí còn chuẩn bị hỉ phục, tuyên bố sẽ cưới Vương Ngọc Lâu về làm nam thê duy nhất. Thế nhưng ngay trong đêm tân hôn, Hạ Khinh Vũ lại biến mất. Còn Vương Ngọc Lâu thì bị bán vào chốn phong trần.

 

Sau khi bị “chồng” bán đứng, phải rơi vào bùn lầy, Vương Ngọc Lâu liên tục bị lũ tú bà và tay chân tra tấn, hành hạ để “hướng dẫn” chàng cách phục vụ khách làng chơi. Tiếp đó, vì liên tục chống đối và không chịu khuất phục, Vương Ngọc Lâu bị ép uống đủ loại dược vật và trở thành Dục Cẩu Nô, là nô lệ ti tiện nhất, bị chà đạp tàn nhẫn và biến thái nhất trong bẩn thỉu, nhơ nhớp nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận