Mưa Rơi Lầu Ngọc Rửa Hận Thù
5. Buộc phải đưa ra lựa chọn
Quan huyện đã mua chuộc và uy h.i.ế.p gã công tử ăn chơi kia, để hắn chỉ tội Vương viên ngoại, sau đó thuận thế bắt luôn cả Vương viên ngoại và Vương Ngọc Các vào ngục, mặc sức tra tấn để trả thù. Không chỉ vậy, việc tìm được hung thủ trong vụ án mạng kia đã giúp cho tên quan huyện được thăng quan tiến chức, một bước tăng lên mấy cấp. Sau khi được thăng cấp, quan huyện đã bỏ mặc án tình của Vương viên ngoại, cho nên đám sai nha mới có thể dùng việc nhận tiền để ra điều kiện thả người.
Những sự thật đáng khinh đó được lũ vương tôn công tử bàn luận với nhau khi đang bày đủ trò phát tiết dục vọng một cách biến thái lên cơ thể của Dục Cẩu Nô mà không hề e ngại hay sợ hãi. Có lẽ đối với bọn chúng chàng không có một chút uy h.i.ế.p nào. Không chỉ vậy, đáng sợ và đáng kinh tởm hơn là, gã hung thủ đã đẩy Dục Cẩu Nô vào hoàn cảnh nhà tan cửa nát phải lưu lạc thành tiện nô chốn thanh lâu đã nhận ra được thân phận thật sự của chàng.
Những lời lẽ được thốt ra bằng giọng nói ngả ngớn của hắn đã khiến chàng bị ám ảnh rất lâu:
- Vương Ngọc Lâu à Vương Ngọc Lâu, năm xưa ta chỉ cảm thán mấy câu về dáng vẻ của ngươi mà ngươi lại tỏ ra thanh cao khinh bỉ ta, khiến ta bị lũ dân đen chê cười. Thằng nhóc tiểu đệ của ngươi thì phá hỏng chuyện vui của ta, còn làm cho ta không còn có thể cảm nhận được nỗi sung sướng của đàn ông nữa. Nếu bây giờ thằng khốn ấy biết được rằng, đại ca thanh cao mà nó luôn tự hào đang phải làm món đồ chơi cho bọn ta phát tiết dục vọng, hẳn là sẽ rất đặc sắc nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-roi-lau-ngoc-rua-han-thu/5-buoc-phai-dua-ra-lua-chon.html.]
Lúc ấy, Vương Ngọc Lâu vừa kinh hoàng sợ hãi vừa căm hận oán giận. Thế nhưng khi ấy Vương Ngọc Lâu không chỉ bị phế hoàn toàn võ công mà gân tay gân chân cũng đã bị cắt đứt đoạn. Chàng chỉ có thể trút hỗi căm hận bằng cách cắn mạnh vào bàn tay đang vuốt ve gương mặt của mình. Điều đó làm cho gã ác nhân kia tức giận. Gã ta đã cùng đồng bọn dày vò chà đạp chàng bằng rất nhiều trò kinh tởm, khiến chàng phải trở thành một món đồ chơi hạ tiện nhất, nhục nhã nhất, nhơ nhớp nhất.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Vương Ngọc Lâu bỗng nhiên trào dâng một nỗi hốt hoảng vô cùng to lớn. Nếu chẳng may đó không phải là một cơn ác mộng thì sao? Nếu chẳng may, “kiếp này” của chàng lại vẫn lặp lại những chuyện kinh khủng đó nữa thì sao?
Vương Ngọc Lâu lại một lần nữa đưa ra quyết định phải chống lại số phận. Chàng sẽ không để gia đình phải gặp cảnh đau thương như “kiếp trước” nữa. Muốn như thế, việc chàng cần phải làm và bắt buộc phải làm trước hết không phải là trốn tránh Hạ Khinh Vũ hay là tìm cách trả thù, mà là phải tìm cách để tiểu đệ của chàng không đắc tội với gã công tử con quan huyện kia.
Trải qua mười tám năm ác mộng như sống trong địa ngục dục vọng, Vương Ngọc Lâu đã rút ra được bài học từ xương máu, đó là cho dù có muốn cứu người, thì cũng phải trên nguyên tắc đảm bảo an toàn cho bản thân và gia đình đầu tiên. Thế nên, lần này dù có phải ích kỷ và tàn nhẫn đến mức có thể phải ray rứt cả đời, Vương Ngọc Lâu cũng hạ quyết tâm phải ngăn cản Vương Ngọc Các vì cứu cô gái kia mà đắc tội với con của quan huyện. Đây không phải là cách hay nhất, cũng không phải là điều Vương Ngọc Lâu mong muốn, nhưng lúc này, chàng buộc phải đưa ra lựa chọn. Dĩ nhiên chàng sẽ cố gắng hết sức để cứu cô gái kia, chẳng hạn như ngăn cản nàng ấy đi đến nơi sẽ bị hại chẳng hạn, nhưng nếu phải cứu nàng ấy mà đánh đổi bằng sự bình yên hạnh phúc của gia đình bị phá vỡ thì Vương Ngọc Lâu không thể làm tốt được cả đôi đường. Chàng phải ưu tiên cho an toàn của Vương Ngọc Các và gia đình của mình trước.