Mưa Rơi Lầu Ngọc Rửa Hận Thù
2. Không muốn lặp lại vết xe đổ
Vương Ngọc Lâu vội lật vài trang xem thử và càng thêm kinh ngạc. Nội dung trong truyện này đúng là đã kể lại những điều mà chàng đã từ trải qua. Lẽ nào đúng như Vương Ngọc Các đã nói, cả cuộc đời gian truân lưu lạc của chàng vốn chỉ là nội dung của truyện, và chàng chỉ vừa tỉnh lại sau một giấc mơ?
Nhưng mà, tất cả những chuyện của một kiếp phong trần lưu lạc chịu biết bao đau khổ, tủi buồn, nhục nhã và cả cảm giác cô đơn lẫn căm hận đến cùng tận khi trút hơi thở cuối cùng vẫn còn hiển hiện đầy đủ và chân thật trong tâm trí của Vương Ngọc Lâu. Sao chúng lại có thể chỉ là tưởng tượng được?
Trong lòng bấn loạn, Vương Ngọc Lâu cảm thấy choáng váng. Chàng ngã ngồi xuống mép giường khiến Vương Ngọc Các hốt hoảng kêu lên:
- Đại ca ơi! Đại ca lại bị mệt à? Để đệ đi gọi mẫu thân.
Vương Ngọc Lâu nắm lấy ống tay áo của Vương Ngọc Các giữ lại. Chàng nhẹ giọng ngăn cản:
- Đừng! Ngọc Các, đừng để mẫu thân phải lo lắng. Đại ca chỉ hơi mệt một chút thôi, ngồi nghỉ sẽ khỏe. Đệ ở đây trò chuyện với đại ca nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-roi-lau-ngoc-rua-han-thu/2-khong-muon-lap-lai-vet-xe-do.html.]
Vương Ngọc Các vẫn còn lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lại. Vương Ngọc Lâu vừa trò chuyện với tiểu đệ vừa thăm dò. Chàng muốn biết rõ hơn về tình hình kỳ lạ này.
Vương Ngọc Các đúng là cậu bé đáng yêu và ngây thơ. Vương Ngọc Lâu chỉ gợi mở vài câu, cậu bé đã thật thà kể rõ tất cả những gì mình biết. Gia đình của họ là Vương gia trang ở phía Bắc kinh thành. Vương Ngọc Lâu là con trai trưởng, nhưng từ khi còn bé đã thường xuyên bị bệnh, dẫn đến sức khỏe yếu ớt, luôn phải uống thuốc như cơm bữa. Vợ chồng Vương viên ngoại xót con nên không hề ép buộc Vương Ngọc Lâu phải học hành hay tập tành buôn bán, quản gia gì cả. Khi Vương Ngọc Lâu muốn đi du sơn ngoạn thủy để giải khuây, họ cũng không hề ngăn cản. Vương Ngọc Lâu đã rời nhà từ năm mười bốn tuổi. Một lần đi kéo dài đến tận năm năm. Mãi đến khi sắp phải làm lễ Nhược Quan, Vương Ngọc Lâu mới chịu trở về nhà. Dù vậy, khi Vương Ngọc Lâu quay về thì sức khỏe thậm chí còn yếu ớt hơn cả lúc trước. Thế nên cả nhà Vương viên ngoại chỉ càng thêm yêu thương và dung túng cho chàng chứ không hề có một lời nào phiền trách.
Cả nhà đều mong chờ đến ngày Vương Ngọc Lâu làm lễ Nhược Quan thì sẽ tìm cho chàng một nàng tân nương để khai chi tán diệp, cũng là hy vọng hỉ sự đầy lùi tật bệnh cho chàng. Còn Vương Ngọc Các thì còn nhỏ tuổi, chỉ biết cố gắng chăm chỉ học hành, chờ ngày thi cử đỗ đạt. Vương Ngọc Các thì mong muốn có thể làm quan để có thể tìm được những thầy thuốc giỏi về trị bệnh cho đại ca,…
Vương Ngọc Lâu càng nghe càng hoang mang. Tất cả những điều mà Vương Ngọc Các kể đều trùng khớp với ký ức của chàng. Thế nhưng, mãi cho đến khi bị liên lụy mà tan nhà nát cửa, gia đình Vương viên ngoại mới biết được rằng, năm năm Vương Ngọc Lâu đi “du sơn ngoạn thủy” kia thật ra là thời gian chàng gặp gỡ kỳ duyên và trở thành Các chủ của Lãnh Nguyệt Các, tổ chức sát thủ mạnh nhất trên giang hồ. Và khi Vương Ngọc Lâu quay về trở nên yếu ớt là bởi vì chàng đã bị trúng độc, mất hết võ công mà thôi.
Trong năm năm ấy, Vương Ngọc Lâu đã gặp phải khá nhiều tai kiếp. Và kẻ đã luôn cứu giúp chàng chính là Hạ Khinh Vũ. Sau đó, Hạ Khinh Vũ còn đưa Vương Ngọc Lâu đến tìm một thầy y ở ẩn để trị bệnh cho chàng. Cảm kích ân nghĩa ấy, Vương Ngọc Lâu mới kết nghĩa huynh đệ với Hạ Khinh Vũ, tin tưởng hắn hết mực, thậm chí chàng đã từng nảy sinh tình cảm khác lạ với hắn. Chính vì thế, Vương Ngọc Lâu đã không hề giấu giếm mà nói thật cho Hạ Khinh Vũ biết về thân phận thật sự của chàng. Nào ngờ đâu, Hạ Khinh Vũ lại chính là mật thám của triều đình được cử đi để điều tra về Lãnh Nguyệt Các. Chính hắn đã mật báo với triều đình để tiêu diệt Lãnh Nguyệt Các. Và trong lúc Vương Ngọc Lâu vật vã giữa biết bao áy náy, tự trách và tủi nhục, Hạ Khinh Vũ lại lao vào vòng tay của lũ quan lớn trong kinh thành, thác loạn hưởng thụ,…
Vương Ngọc Lâu vẫn nằm yên trên giường, miên man suy nghĩ. Mặc dù những chuyện mà Vương Ngọc Lâu đã trải qua rất có thể chỉ là một giấc mơ, nhưng những chuyện đó quá khủng khiếp, Vương Ngọc Lâu không muốn phải trải qua bất cứ chuyện nào trong đó một lần nữa. Mà để không phải đi vào vết xe đổ của kiếp trước, ngay từ bây giờ, Vương Ngọc Lâu biết rằng mình phải làm gì đó.