Mưa Rơi Lầu Ngọc Rửa Hận Thù
3. Đau lòng tự trấn an
Vương Ngọc Các kể xong hết những gì mình biết thì có vẻ mệt. Cậu bé tự nhiên chạy đến bên bàn, rót nước ấm ra uống.
Vương Ngọc Lâu nhổm dậy, hỏi Vương Ngọc Các:
- Ngọc Các, hôm nay là ngày mấy rồi?
Vương Ngọc Các đặt cốc nước đang uống dở xuống, ngoan ngoãn trả lời:
- Hôm nay là ngày mười hai tháng Mão năm Tĩnh Minh thứ nhất.
Cậu bé cất giọng thanh thanh đáp lời khiến cho Vương Ngọc Lâu giật mình. Ngày mười hai tháng Mão, nghĩa là sắp đến Tiết Thanh minh rồi. Trong giấc mơ kia, cũng vào một Tiết Thanh minh nào đó, Vương Ngọc Lâu đã gặp gỡ với Hạ Khinh Vũ. Lần tao ngộ ấy đã khiến Vương Ngọc Lâu vương vấn không thôi, cũng đau lòng không thôi.
Nghĩ đến đó, bất giác, Vương Ngọc Lâu thở dài. Nếu đã biết đoạn tình ấy không thể nào có kết quả, chàng thà rằng đừng gặp gỡ làm chi. Hơn nữa, hiện tại Vương Ngọc Lâu vẫn còn đang trúng độc, không còn võ công, cho dù gặp lại Hạ Khinh Vũ, chàng cũng chưa chắc có thể trả được thù. Thậm chí, nếu làm không khéo, Vương Ngọc Lâu còn lo lắng sẽ bứt dây động rừng, đánh rắn động cỏ. Hạ Khinh Vũ vốn là một tên nham hiểm, xảo trá. Nếu để hắn nghi ngờ thì kế hoạch trả thù của Vương Ngọc Lâu có thể sẽ khó thực hiện được.
Tiếng thở dài khe khẽ của Vương Ngọc Lâu làm cho Vương Ngọc Các lo lắng. Cậu bé vội chạy đến bên đại ca, nhỏ giọng hỏi:
- Đại ca à, đại ca lại bị sao vậy?
Vương Ngọc Lâu nhìn Vương Ngọc Các đang lo lắng cho mình mà trong lòng không nỡ. Chàng theo thói quen định trấn an tiểu đệ, nhưng bỗng nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Vương Ngọc Lâu. Nếu như chàng không muốn gặp gỡ với người kia thì cách tốt nhất không phải chính là chàng không tham gia đi du xuân tảo mộ trong Tiết Thanh minh hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mua-roi-lau-ngoc-rua-han-thu/3-dau-long-tu-tran-an.html.]
Nghĩ thế, Vương Ngọc Lâu bèn ra vẻ suy yếu, nhẹ giọng trả lời Vương Ngọc Các:
- Ngọc Các à, đại ca mệt mỏi lắm. Đệ bảo với mẫu thân là cho đại ca ở nhà nghỉ ngơi nhé. đại ca không muốn ra ngoài vào lúc này đâu.
Vương Ngọc Các vẫn nhăn mày lo lắng, nhưng cái đầu nhỏ đã lắc liên tục mấy cái. Cậu bé phụng phịu nói:
- Đại ca à, không được đâu. Cha đã dặn là cả gia đình chúng ta đều phải đi đến chùa dâng hương, rồi đi tảo mộ tổ tiên, cầu mong tổ tiên và trời phật phù hộ cho nhà chúng ta có thể bình yên, cho sức khỏe của đại ca mau hồi phục đấy. Còn nữa, đệ phải cầu xin Bồ tát cho đệ đỗ đạt công danh vào kỳ thi sắp tới nữa. Nếu tất cả chúng ta đều đi ra ngoài, một mình đại ca ở nhà, chúng ta làm sao có thể an tâm cho được?
Cậu bé nghiêm nghị nói như một trưởng bối đang răn dạy khiến Vương Ngọc Lâu vừa buồn cười vừa cảm động không thôi. Đúng vậy, sao chàng lại có thể quên được chứ. Chàng còn có một cậu em trai, đang chăm chỉ dùi mài kinh sử chuẩn bị ứng thí vào năm tới.
Trong giấc mơ kiếp trước của Vương Ngọc Lâu, chàng nhớ rõ, về sau tiểu đệ của chàng vốn đã từng thi đỗ, được làm quan, công danh hiển hách. Nếu bây giờ vì sự thay đổi của chàng mà khiến tiểu đệ bị ảnh hưởng đến sự nghiệp trong tương lai, Vương Ngọc Lâu không thể nào đành lòng.
Nghĩ tới tiểu đệ, nghĩ tới cha mẫu thân và gia đình, trong lòng Vương Ngọc Lâu lại âm thầm thở dài. Thôi vậy, có lẽ là ý trời đã định, chàng có muốn trốn tránh cũng không được.
Nói thế nào đi nữa thì đường công danh trong tương lai của tiểu đệ vẫn quan trọng hơn. Còn bản thân chàng thì cứ cẩn thận một chút là được. Vả lại, những chuyện kinh khủng ấy nếu đã có thể là giấc mơ, thì việc gặp gỡ người kia rất có thể cũng chỉ là giấc mộng thoáng qua.
Vương Ngọc Lâu đau lòng tự trấn an bản thân, biết đâu trong hiện thực này chàng và hắn ta không hề có duyên nợ gì với nhau thì sao? Hơn nữa, nếu có thể gặp gỡ thì cũng tốt. Dù sao thì trong kiếp trước của Vương Ngọc Lâu, Hạ Khinh Vũ không chỉ biết được đường đến nơi ở ẩn của thần y mà hắn còn có cách để thuyết phục vị thần y vốn tính tình kỳ quái ấy đồng ý trị độc cho chàng. Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Ngọc Lâu thậm chí còn có thể tự an ủi bản thân rằng một khi gặp lại kẻ thù kiếp trước cũng là cơ hội để kiếp này chàng có thể trị độc sớm hơn.