ngẩng đầu : “Anh mà đẩy nữa, em thật sự sẽ thấy là bệnh mất.”
“Đừng bậy, em bệnh.”
“Anh gì mà căng thẳng thế? Giờ chúng ? Em mời, ăn mừng chuyện em cắt đứt quan hệ gia đình.”
“Quá khứ giờ chỉ là bóng ma, chẳng thể ảnh hưởng đến em nữa. Tương lai tươi đang chờ em kìa!”
dang tay, ngay cả gió cũng thấy ấm.
“Chúng … về bệnh viện nhé?” – Lục Phi Phàm đề nghị, giải thích – “Nhỡ trai em đến bệnh viện tìm, thấy em ở đó, loạn thì ?”
“! Đã diễn thì diễn cho trọn vở!”
ngờ, trai đến nhanh như .
Trong phòng bệnh, than với Lục Phi Phàm rằng diễn kịch mà cũng cắm kim truyền thật.
“Glucose.” – Lục Phi Phàm nháy mắt với .
Cửa bật mở, trai xông .
“Chu Diên Diên, ngay là cô giả vờ!”
“Từ nhỏ cô khỏe hơn ai hết! Ăn đồ thừa mà sức đề kháng mạnh thế, mà bệnh ?”
Anh ngang nhiên nhắc những chuyện từ bé của , đầy khinh thường.
“Mẹ từ nhỏ , cô sinh là để cứu . Sinh thể uổng phí, nên bà bảo đừng học việc, mỗi cô gì bà đều khen cô giỏi, để cô vui vẻ mà mãi.”
Phải, khen chính là chịu thiệt nhất. Chữ ‘khen’ nếu tách cũng thành ‘lỗ to’.
Không chịu lỗ khen?
“Cô vì thi đại học cô muộn giờ ?”
ngẩng lên, sốc. vẫn nghĩ muộn vì cài nhầm báo thức.
“Là ?” – trừng mắt.
Anh đắc ý: “, nhưng là do bảo. Muốn cô trượt, để kiếm tiền nuôi nhà. Chẳng lẽ còn mong lo học phí cho cô?”
“Năm đó học giỏi, nếu trễ mất một môn thì trượt. Sao các thể ? học cũng chẳng lấy của nhà một xu, tự thêm cũng mà!”
Nước mắt trào .
“Quỷ mới tin lời cô! Đòi sính lễ khó thế, cô mà cứng cỏi thì sẽ bỏ , chẳng nhớ đến bà, nên giữ chặt cô bên !”
Vậy nên, dù , bà cũng bắt xưởng điện tử gần nhà, là yên tâm nếu ngoài.
tin.
Sau , tiết kiệm, tự học lên đại học, công ty tư nhân, nỗ lực đến khi lương hơn mười triệu một tháng.
Những gian khổ đó chỉ hiểu.
“Chu Diên Diên, tháng mấy ông bạn của định đặt tiệc ở nhà hàng, mà cô thuê mất chỗ của . Cô cố ý chống đối đúng ?”
Anh thấy hợp đồng gối , lập tức giật lấy.
“Đây ! ký là xong!”
“Anh tiền thuê ? Cả năm hai trăm triệu, trả ba tháng một .”
Anh nhét hợp đồng túi: “Mẹ cầm cố nhà vay cho . tháng kiếm lời ngay, bà còn trông dưỡng già!”
Đeo kính râm, hất mặt: “Cứ thích bệnh, chúc cô toại nguyện! Đừng tưởng nhà họ Lục lo cho cô cả đời!”
nhận lấy quả chuối Lục Phi Phàm đưa.
“Anh mấy ông bạn mỗi đặt miệng một mâm tiệc, cần hợp đồng, chỉ tin . Thế là mua hết hàng, chờ phát tài.”
Một tháng , trai ôm 20 triệu thuê nhà hàng, mua đầy hàng hóa, thuê cả chục nhân viên.
mấy ông bạn chẳng ai tới.
Anh gọi điện, họ đáp: “Có chứng cứ ? Chẳng lúc say chơi ?”
“Đồ khốn!”
“Có ngày khai trương nhớ gọi em nhé, haha!”
Anh suy sụp, bên luống cuống.
“Không con bảo một tháng là lời ? Nhà của !”
“Mẹ sinh nhầm đồ ăn hại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-bua-suon-kiem-chung-tinh-than/6.html.]
Họ chửi , đổ .
Mẹ vay nặng lãi, chủ nợ bám riết.
Chị dâu phá thai ly hôn.
Anh biến mất.
Vài tháng , công an gọi, tìm thấy một vô gia cư bẩn thỉu gầm cầu.
chỉ đáp: “Chúng còn liên quan. Anh là trưởng thành.”
Lục Phi Phàm hỏi hận trai, trong khi thiên vị là .
, thiên vị là cha .
chị em hưởng lợi, im lặng mà hưởng, thì khác gì ăn chối?
Bát nước đều, thì đổ .
Mẹ tức đến nhập viện.
Trong bệnh viện, đưa phẫu thuật. Lúc Lục Phi Phàm mới thật.
Thì , tờ xét nghiệm là giả, nhưng cả bệnh viện thể giả theo mãi.
Anh nắm tay , bên.
“Diên Diên, yên tâm mổ. Cắt khối u xong, thứ sẽ . Em khỏe , chúng đăng ký, cưới . Anh sẽ cho em đám cưới mơ ước.”
mới nhớ , chúng đăng ký kết hôn.
Mẹ cầm tay : “Con gái, nhận con . Cố lên, bình an trở về.”
Ca mổ thành công, bộ viện phí do nhà họ Lục trả.
áy náy, nhưng : “Con là nhà. Dù cưới, thì đây vẫn là một mạng .”
Người dưng còn , ruột thịt lạnh lùng.
Nghe quỳ ngoài phòng mổ, chắp tay “Xin ” suốt.
Không Phật tha thứ, nhưng thì .
nhớ hồi bé, và cùng vỡ bát.
Anh xin , thì liên tục xin .
Mẹ bế , sợ mảnh sành đâm, còn quét dọn sạch sẽ.
Đứa thương cần xin , đứa thương thì xin cũng vô ích.
Mẹ đó ở hành lang khu tập thể cũ, nhặt chai lọ bán. Nhiều đến tìm xin nuôi dưỡng.
chỉ đáp: “Mẹ còn tay còn chân, tuổi vẫn là tuổi phấn đấu.”
Đó là câu bà từng dạy năm mười tám tuổi.
Không lâu , xuất viện.
Lục Phi Phàm thở phào. Ban đầu bác sĩ thể mất cả lẫn của, nhưng vẫn chọn , cả nhà cũng .
“Sau , em sẽ luôn là thương nhất.” – , đặt tay chìa khóa nhà, chìa khóa xe, sổ tiết kiệm 1 tỷ, nắm tay . – “Thêm cả gia đình , đủ cưới em ?”
Sinh nhật 30 tuổi, như tái sinh – cả thể xác lẫn tâm hồn.
Chị gái Lục Phi Phàm xông : “Nghe nhà thêm em gái? Con gái thì sẽ thương hơn ?”
Anh giận giả: “Chị, vợ em mổ lớn mà chị ở đây, chị ?”
“Chị mua một trang trại nuôi lừa.”
Cả nhà sửng sốt.
“Để gì?”
“Để nấu cao, bổ m.á.u cho em dâu! Những gì gia đình cũ cho em, chị sẽ bù hết!”
thì thầm hỏi tiền mua trang trại, vay chứ?
Anh : “Chị giàu lắm, vài công ty tài sản hàng chục tỷ. Lấy lương hưu của chỉ để áp chế thôi. Nhà , phụ nữ là 1.”
Ba mươi tuổi, chấp nhận từng yêu thương.
tìm tình yêu – một tình yêu trọn vẹn.
— Hết —