MỘT BỮA SƯỜN KIỂM CHỨNG TÌNH THÂN

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xuống lầu, điện thoại vang lên giọng Lục Phi Phàm:

 

“Diên Diên, em chứ?”

 

“Phi Phàm, …”

 

“Vừa em vô tình chạm kết nối, hết .”

 

Giây phút đó, bật .

 

“Diên Diên, em chấp nhận một điều.”

 

“Trên đời đúng là cha nào yêu con , nhưng đứa con họ yêu… thể là em.”

 

“Chúng chia tay .” hít sâu, câu đó.

 

“Không chia tay.”

 

ngạc nhiên:

“Tại ? Anh hết , họ đang tính toán tiền sính lễ của .”

 

thể rơi xuống bùn, đó là phận , nhưng thể kéo khác xuống cùng.

 

“Anh sợ họ tính tiền sính lễ của , sợ họ tính toán em. Anh sẽ để em chịu đựng một .”

 

“Đợi , đến ngay.”

 

sững sờ tình cảm của dành cho .

 

ngờ đàn ông m.á.u mủ, chỉ quen qua mai mối, trở thành chỗ dựa của lúc .

 

lúc , bệnh viện gọi:

“Cô Chu, chúng nghi ngờ cô mắc một bệnh về miễn dịch, mời đến kiểm tra thêm.”

 

Khi Lục Phi Phàm đến, đang sang sạp sầu riêng bên đường.

 

“Sầu riêng, 9 tệ 9 một cân!”

 

hỏi rẻ , chủ sạp đáp:

“Mua bóc tại chỗ, đảm bảo sầu riêng ‘chết’.”

 

“9 tệ 9 mua quả hỏng thì vẫn là lừa!”

 

Chủ sạp chỉ xuống đất:

“Không giống , loại 9 tệ 9 một cân thì xác suất ngon, còn đây, đất miễn phí, quả hỏng cả, còn lương tâm lắm.”

 

cầm quả sầu riêng nặng trĩu, lạnh, hiểu chuyện.

 

xuống, tách quả sầu riêng, quả hỏng.

 

Giống hệt đống miễn phí đất.

 

Lần đầu tiên trong đời cảm nhận sự thiên vị… là miễn phí.

 

Đến lừa , bà cũng bỏ một xu.

 

ôm vai, bật .

 

Mưa rơi nặng hạt.

 

Lục Phi Phàm xuống ôm , che chắn cả .

 

Áo khoác vai ướt đẫm, giống như gia đình gốc của — mặc lạnh, cởi cũng lạnh.

 

, , sẽ tự cởi trói cho .

 

Ánh mắt kiên định:

“Diên Diên, em gì?”

 

Lục Phi Phàm đưa một tờ kết quả xét nghiệm.

 

Trên đó ghi: “Bệnh thuộc nhóm suy giảm hệ miễn dịch do ghép tạng/ghép tuỷ.”

 

“Diên Diên, em… hồi nhỏ từng phẫu thuật ghép tuỷ xương ?”

 

lắc đầu — từng gì về chuyện .

 

Lục Phi Phàm hỏi thêm, chỉ dặn: “Em nghỉ ngơi cho . Bệnh về hệ miễn dịch phần nhiều cũng liên quan đến tâm lý, tinh thần lên thì sẽ thôi.”

 

“Bác sĩ còn , may mà dạng nặng, nếu nặng sẽ dẫn đến một khối u ác tính.”

 

cầm tờ xét nghiệm, ngẩng lên Lục Phi Phàm: “Anh thể tìm ai đó cho em một tờ giả, ghi là em u ác tính, cần nhiều tiền mới chữa ?”

 

Ánh mắt Lục Phi Phàm dừng .

 

“Em định…”

 

khẽ gật đầu.

 

“Còn nữa, nhờ dì giúp em hỏi — dì từng kể nhà dùng đứa con gái út trong bụng để cứu trai, nhà đó tên gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mot-bua-suon-kiem-chung-tinh-than/4.html.]

 

“Được.”

 

Dạo quan tâm thường xuyên hơn.

 

Trưa gọi về ăn sườn.

 

bàn ăn, hề khách sáo, hết miếng đến miếng khác.

 

Mẹ bên cạnh, giọng mỉa mai:

 

“Nhà họ Lục rốt cuộc thành ý ? Đến lúc mà còn chuẩn sính lễ? Chẳng lẽ ‘gạo nấu thành cơm’ ?”

 

“Diên Diên, con với Lục Phi Phàm… chuyện đó ?”

 

gật đầu: “Rồi. Chúng con tình cảm, con để ý sính lễ.”

 

cố tình để chọc tức bà.

 

Quả nhiên sắc mặt bà đổi ngay:

 

“Con đúng là ngốc! Sao cưới mà để thằng đó chiếm lợi? Bảo nhà họ coi thường con, sính lễ mãi đưa! Không , tìm họ chuyện.”

 

“Mẹ, hôm mua sầu riêng giá bao nhiêu một cân nhỉ?”

 

một đằng, một nẻo, nhất quyết theo mạch bà dẫn.

 

Mẹ liếc : “Sầu riêng gì? À, sầu riêng, mấy chục một cân lận. Thứ đó đắt, với con còn chẳng nỡ ăn, chỉ mấy đứa con gái mới thích. Con gái dễ lừa lắm, đàn ông lừa cũng dễ thôi…”

 

Bà định kéo câu chuyện về chủ đề cũ.

 

“Hôm đó mua quả sầu riêng chết, ăn .”

 

gượng: “Mẹ . Bị lừa ! Thật là thất đức, lừa già chẳng hiểu gì, lừa cả tấm lòng thương con… Loại chẳng gì!”

 

lấy điện thoại: “Không , con gọi quản lý thị trường cho . Mẹ đưa con hoá đơn hoặc lịch sử thanh toán, họ sẽ bồi thường, ít nhất 500 tệ.”

 

“Hoá… hoá đơn …”

 

“Không ? Mua gì cũng thanh toán mà.”

 

“Mẹ thích dùng điện thoại, trả tiền mặt.”

 

“Vậy ? Lần điện thoại con hết pin, con mượn 20 tệ để bắt taxi về công ty, bảo dùng điện thoại, chẳng bao giờ dùng tiền mặt mà?”

 

Hôm đó bộ hơn nửa tiếng mới tới công ty.

 

Hôm , trai rút luôn từ chỗ 500 tệ tiền mặt để mừng đám bạn.

 

“À, chắc nhặt đường, nên lịch sử thanh toán ha? Ừ cũng đúng.”

 

thản nhiên, còn thì trợn mắt kinh ngạc.

 

ngờ đứa con gái vốn hiền lành dám đối đầu với .

 

, đây mới chỉ là khởi đầu.

 

bình thản gặm sườn, ánh mắt sắc lạnh, thẳng bà:

 

“Mẹ, hồi nhỏ từng bệnh bạch cầu ?”

 

Bà sững .

 

Không xúc phạm, mà vì cú sốc khi lời dối lật tẩy.

 

“Con… con linh tinh gì đấy? Đừng nguyền rủa con!”

 

“Có sinh con là để ghép tuỷ cứu ?”

 

“Mẹ… thể như ? Lúc đó con còn nhỏ…”

 

“Ngày 23 tháng 8 năm 1996, khoa sản Bệnh viện Nhân dân 1 Lỗ Đại, bác sĩ Đỗ Vãn Trinh.”

 

Nói xong, bình tĩnh dậy:

 

“Mẹ, sính lễ, con sẽ lấy một xu.”

 

thấy còn bình tĩnh hơn tưởng tượng.

 

bước con phố vắng.

 

Gió chiều thổi tỉnh , chuyện cất lòng.

 

bất công, cũng kể về những vất vả bao năm qua. Chỉ nhẹ nhàng : “Con hết .”

 

Bà sẽ quan tâm đến nỗi tủi của . còn đoán , nếu bùng nổ cảm xúc, bà cũng chỉ mắng: “Sao con hiểu chuyện .”

 

Giải thích thì cho là cãi, im lặng thì bảo là giận, gì là dỗi, còn thì mắng là giả tạo.

 

Không ngờ chính sự bình tĩnh của khiến bà kích động hơn bao giờ hết.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận