MỘT BỮA SƯỜN KIỂM CHỨNG TÌNH THÂN

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ dắt trai và chị dâu đến thẳng nhà Lục Phi Phàm.

 

“Các đưa tiền sính lễ, sẽ kiện các tội cưỡng h.i.ế.p con gái !”

 

“Nhà nào tử tế mà cưới chuyện ? Thật là mất mặt! Các nuôi thằng con như , yên tâm giao con gái cho các ? Tiền sính lễ năm mươi vạn, thiếu một xu cũng !”

 

, đây là khi hết cách.

 

Bà vốn luôn giả bộ đạo mạo, đến mức xé rách mặt thế thì chắc là dồn đến đường cùng.

 

“Mẹ của Diên Diên , bọn trẻ bây giờ yêu đương tự do, tình cảm đến mức sâu đậm thì khó mà kiềm chế, cô đừng lời khó như .”

 

Mẹ hừ lạnh: “Thế thấy khó ? Cô thấy việc mới đáng hổ ? Đưa tiền sính lễ thì cưới hỏi như bình thường, đưa, đến lúc đó sẽ đến tận đơn vị cô mà ầm! Còn thằng con trai Lục Phi Phàm nhà cô mới đỗ công chức, sợ nhất mấy chuyện ảnh hưởng đúng ?”

 

tin là cô dám đến đơn vị loạn, đến lúc đó sợ tự mất mặt ?”

 

Câu chọc giận .

 

“Cứ chờ xem! Đừng tưởng dám!”

 

Hôm , thật sự đến cổng đơn vị của Lục Phi Phàm giương băng rôn.

 

Người qua kẻ đông đúc, chẳng mấy chốc tụ tập thành đám đông.

 

“Mọi đến xem ! Một cặp con hổ, hãm hại con gái ! Mà còn là lãnh đạo bệnh viện, ức h.i.ế.p dân thường!”

 

Người vây xem mỗi lúc một nhiều, ai cũng móc điện thoại .

 

“Mẹ của Diên Diên, cô đừng giận. Chuyện của , giải thích rõ ràng với cô.”

 

Mẹ hất cằm, đắc ý: “Giờ sợ ? Cứ tưởng dám chắc?”

 

“Tiền sính lễ chúng đưa, mà là bây giờ Diên Diên đang cần tiền để chữa bệnh.”

 

“Nó cần tiền gì? Nó cần tiền thì cho! tiền sính lễ, các thiếu một xu!”

 

“Cô thì yên tâm .”

 

Giọng Lục Phi Phàm bỗng cao lên mấy bậc, hướng ánh mắt xung quanh:

 

“Diên Diên bệnh nặng, cần tiền chữa gấp, một điều trị tốn năm sáu mươi vạn. Vừa nãy cô nó cần tiền thì cô lo, thế thì tiện đây cô viện đóng viện phí .”

 

“Đóng cái gì? Cô nguyền rủa ai thế? Con gái khỏe mạnh, thấy cô mới là bệnh!”

 

Giữa đám đông, Lục Phi Phàm đẩy xe lăn bước .

 

“Dì, dì tin thì cùng cháu bệnh viện, bác sĩ thể dối . Bệnh của Diên Diên là hậu di chứng do hiến tủy xương từ khi còn là trẻ sơ sinh. Không chỉ thiếu máu, mà còn mắc bệnh nặng về hệ miễn dịch, tấn công chính các tế bào miễn dịch bình thường của cơ thể. Hiện đang điều trị…”

 

Đám đông xôn xao.

 

“Vừa sinh đưa cấy ghép tủy ? Người lớn còn chịu nổi, huống hồ trẻ con!”

 

“Chẳng lẽ con bé sinh chỉ để hiến tủy cho trai?”

 

“Cuộc đời khổ quá …”

 

Mẹ cố giải thích, nhưng những tiếng bàn tán phát từ .

 

“Không đối xử với nó . Đều là con , ruột thịt cả mà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mot-bua-suon-kiem-chung-tinh-than/5.html.]

cái “” mà là gì, lẽ là nuôi lớn.

 

Công ơn , thừa nhận, và trả.

 

ngoài , cái “” đó là gì?

 

Ba tuổi, bà lấy phần sữa thừa của pha thêm nước đưa cho , mỗi còn bảo “cho con nhiều hơn đấy”, cho đến khi tự mua một túi sữa mới hương vị thật nó đậm đến thế nào.

 

Bảy tuổi, trường tổ chức dã ngoại, bà chỉ nên bắt trèo lên ghế gãy chân để lấy đồ nóc tủ, kết quả ngã trẹo chân, thể nữa, chỉ cần đóng một suất tiền. Cái ghế đó bà vứt từ mấy ngày , bà thể nó hỏng.

 

Mười tuổi, ăn cắp tiền phát hiện, cha tức giận đạp xe ngoài và gặp tai nạn. mặt họ hàng, bà ăn cắp tiền, còn cãi lời cha, ông bực mà gặp nạn. gánh tiếng bất hiếu suốt bao năm.

 

Biết bao thiên vị, bà đều che đậy khéo léo.

 

Bà tưởng , nhưng chỉ giấu trong lòng. Lâu dần, ngay cả cũng suýt tin lời dối trá .

 

“Yêu nó thì lo chữa bệnh cho nó !” – ai đó trong đám đông .

 

, đơn giản thế thôi.

 

Yêu thì như yêu trai ngày xưa, dốc hết tất cả để cứu .

 

Lúc Lục Phi Phàm đẩy về nhà, khóa chặt cửa.

 

“Diên Diên, đừng trách nhẫn tâm. Con lớn , bạn trai, thể lo cho con cả đời ?”

 

“Sau con là nhà họ Lục, tiền chữa bệnh tất nhiên để họ lo.”

 

“Mẹ cực khổ cả đời, con cũng chẳng nỡ tuổi già chỗ ở chứ?”

 

Cuối cùng, bắt đầu than nghèo. Mẹ Lục Phi Phàm đề nghị bán nhà để cứu con gái.

 

thẳng thừng từ chối.

 

Từ đó, bà dám đến bệnh viện của Lục Phi Phàm gây sự nữa. Bởi chuyện chẳng những đòi tiền, mà còn tự mất mặt.

 

Đó vốn là chủ ý của Lục Phi Phàm. Bà cả đời việc trong bệnh viện trong sạch, thế nhưng vẫn sẵn lòng vì mà chịu tiếng . Bà , chỉ khi “lấy nhập cuộc” thì mới thể giải quyết chuyện .

 

Quả thật, mặt chỉ mất hết thể diện, mà còn buộc bỏ luôn tiền sính lễ.

 

“Dì, ý dì là sính lễ cũng cần nữa ?” – Lục Phi Phàm về phía nhà hỏi.

 

“Không cần, cần! Coi như để Diên Diên chữa bệnh. Chúng nhượng bộ đến mức , đừng đến tìm chúng xin tiền nữa!”

 

nhận lấy tờ “thỏa thuận cắt đứt quan hệ” do luật sư soạn từ tay Lục Phi Phàm.

 

“Ký . Từ nay chúng còn liên quan gì nữa. Đồ của liên quan đến con, bệnh của con cũng chẳng liên quan đến .”

 

Mẹ chỉ hé cửa một khe nhỏ, đeo găng tay dùng một , ký tên với vẻ ghét bỏ ném tờ giấy ngoài:

 

“Mau , bệnh lây ?”

 

Tờ giấy rơi xuống đất, nhưng chẳng thấy khó chịu gì.

 

nghĩ đây là bước đầu tiên của sự tỉnh ngộ: rời khỏi gia đình ruột thịt!

 

Lục Phi Phàm đẩy xuống lầu, lên.

 

Anh lo lắng: “Đừng , xuống.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận