Minh Hôn Với Quỷ

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi đang lo không biết tiếp cận cô gái đó thế nào, thì chủ nhà họ Lê lại gọi đến.

"Vị đại nhân kia dặn, nếu cô Tả cần bất kỳ hỗ trợ gì, cứ việc nói thẳng."

Chỉ nghĩ đến cái người cười tủm tỉm rồi sau lưng đ.â.m tôi một nhát, bán tôi cho quỷ làm vợ, là tôi lại nghiến răng kèn kẹt.

Tất nhiên, tôi cũng chẳng khách sáo, nói ngay ý định của mình.

"Phiền anh, Lê tiên sinh."

Lê Ngạn bật cười qua điện thoại: "Được phục vụ cô, vinh hạnh vô cùng."

Toàn thân tôi nổi da gà. Gã này chưa bao giờ chịu thiệt, ai mà biết trong bụng đang tính trò gì nữa.

Dù vậy, hiệu suất làm việc của anh ta rất cao. Ba ngày sau, tôi đã được sắp xếp đến đại học Y với tư cách trợ giảng.

Dương Hi.

Tôi chỉ vào trang thông tin sinh viên, cô gái trong ảnh đang cười rạng rỡ.

Quất Tử

Tư liệu ghi rõ: Dương Hi là trẻ mồ côi, từ nhỏ thành tích học tập xuất sắc, ngoại hình xinh xắn, tính cách hoạt bát, điển hình kiểu con nhà người ta.

Chỉ nhìn qua hồ sơ, ai mà nghĩ một cô gái tay yếu chân mềm thế kia lại là kẻ sát nhân?

Nhưng người sống biết ngụy trang, còn linh hồn thì không biết nói dối.

Trên bục giảng, tôi không cần tìm đâu xa, ánh mắt liếc qua đã thấy ngay Dương Hi - quanh người cô ta đầy rẫy oán khí, hai con quỷ hài nhi bám chặt cổ, mặt mày nhăn nhó vì khó chịu, dường như rất sợ lá bùa hình tam giác phát sáng lờ mờ buộc nơi eo cô ta.

Hai con quỷ con ôm chặt lấy cô ta, vì sợ bùa.

Tôi thu ánh nhìn, mí mắt cụp xuống. Thì ra... cô ta biết mình bị quỷ bám.

Vừa hay trường được nghỉ, tôi nhờ Lê Ngạn điều tra thêm về Dương Hi và kết quả khiến tôi hoàn toàn thay đổi cách nhìn.

Phá thai bảy lần. Bị ba trường cấp ba yêu cầu thôi học. Sau hai năm bỏ học, quay lại thi lại với cái tên mới, đỗ vào đại học Y.

Trong chuỗi thông tin ấy, có một điểm khiến tôi chú ý.

Dương Hi tên cũ là Trương Tiểu Uyển - là trẻ mồ côi của viện nuôi dưỡng Tinh Tinh. Bảy tuổi được một cặp vợ chồng nhận nuôi, nửa năm sau bị trả về. Đến tháng Ba cùng năm, được một cặp khác nhận về, sống sáu năm thì hai vợ chồng này biến mất bí ẩn, cô ta và người anh trong gia đình đó được gửi đến một viện mồ côi khác, từ đó không còn rời khỏi nơi ấy nữa.

"Tại sao cặp vợ chồng ấy đã có con rồi lại nhận nuôi Dương Hi?" tôi hỏi.

Lê Ngạn đẩy gọng kính: "Nghe hàng xóm hồi đó nói họ muốn nuôi Dương Hi làm vợ từ bé."

"Người anh thì sao?"

"Biến mất hai năm trước."

"Lại mất tích?!"

Anh ta khẽ cong môi: "Cô Tả đừng kích động, tôi còn tìm được hai bức ảnh nữa."

Ảnh chụp cảnh Dương Hi hôn một chàng trai.

Mà gương mặt chàng trai ấy tôi đã gặp trong đám quỷ ở nhà vệ sinh.

Tôi tái mặt: "Người này là anh trai của Dương Hi?"

Lê Ngạn gật đầu.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Vậy là những con quỷ trong nhà vệ sinh đó đều liên quan đến Dương Hi sao?

Nhưng tôi không hiểu. Từ hình ảnh và thông tin thu thập được, rõ ràng Dương Hi rất thích người anh kia. Sao lại g.i.ế.c anh ta?

Không nghĩ ra được, tôi quyết định đi hỏi thẳng đương sự.

"Phu... phu nhân, người thật sự muốn đi à? Người quên lần trước bị dọa gần c.h.ế.t rồi sao?" quỷ treo cổ lẽo đẽo theo sau tôi, mặt mũi lo lắng.

"Tôi không muốn biến cái lưỡi dài của cậu thành nơ bướm thì tốt nhất là im lặng."

Hắn lập tức bịt miệng, vẫn nhất quyết lẽo đẽo theo sau.

"Cậu đừng theo tôi nữa, không có việc gì để làm à?"

"Không được! Quỷ quân đại nhân có dặn tôi nhất định phải bảo vệ người chu đáo!"

Tôi khựng bước, ánh mắt hơi né tránh: "Khụ... Lê Kính dạo này làm gì vậy?"

Cũng lâu lắm rồi tôi chưa thấy anh ta.

Quỷ treo cổ đảo mắt, tránh nhìn tôi. Tôi nhìn theo hướng đó chẳng có gì cả.

"Quỷ... Quỷ quân đại nhân tất nhiên là có sắp xếp riêng. Tôi sao biết được ngài ấy có ở gần đây không, hay là đang lén đứng trên tường nhìn người..."

Tôi chợt ngoái lại hình như thấy thấp thoáng vạt áo đỏ chưa kịp thu lại.

Tôi mỉm cười.

"Được rồi, quỷ treo cổ, cậu chờ ở đây. Tôi tự vào."

Nhà vệ sinh vào buổi tối càng thêm rùng rợn, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến người ta nổi da gà.

Tôi lấy chiếc bình bắt quỷ chuẩn bị sẵn ra, mở nắp.

Nhà vệ sinh trống rỗng, chỉ còn tiếng nước tí tách vang lên trong không gian vắng lặng.

Tôi chờ rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng một con quỷ nào. Sao lại thế?

Xoạt.

Hệ thống tự động xả nước bất ngờ vang lên, suýt khiến tôi nhảy dựng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-hon-voi-quy/chuong-4.html.]

Tôi vỗ ngực, đứng thẳng người - một khuôn mặt sưng vù đột nhiên dí sát vào mặt tôi.

Ngay sau đó, từng bóng quỷ khác lặng lẽ hiện ra phía sau hắn.

Lần này không đông như ban ngày, tôi tìm kỹ cả phòng cũng không thấy anh trai của Dương Hi đâu cả.

Không lâu sau, tiếng nước cũng dừng hẳn, từng hồn ma dần tan biến. Một giả thuyết lóe lên trong đầu tôi.

Tôi chạy vội đến bồn rửa tay, mở hết tất cả vòi nước.

Cùng lúc đó, tiếng nước róc rách vang lên, và rồi từng hồn ma lại từ đâu chui ra, lượn lờ trong nhà vệ sinh. Vậy là...

Bọn họ không phải trú sẵn trong toilet, mà là bị nước cuốn đến.

Khó trách, khó trách...

Cuối cùng, tất cả đã được lý giải.

Vì ban ngày nhiều người dùng, nước không ngừng chảy, nên mới xuất hiện hiện tượng nhà vệ sinh tụ quỷ.

Vấn đề là nguồn nước ấy bắt đầu từ đâu?

Tôi mang theo mớ suy nghĩ lộn xộn quay về.

Quỷ treo cổ đang ngồi xổm dưới gốc cây, mặt mày như đưa đám, cái lưỡi dài bị thắt thành hình... nơ con bướm.

"Phu... phu nhân, người ra rồi ạ?"

"Cái lưỡi của cậu làm sao thế?"

Hắn lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

"Trời lạnh quá, thu lại cho ấm thôi! Tuyệt đối không phải vì Quỷ quân đại nhân ghét tôi lắm lời nên thắt lại đâu!"

Tôi: "..."

...

Lê Ngạn đã điều tra xong, nguồn nước của nhà vệ sinh công cộng đó là một cái hồ ở sau núi trường Đại học Y.

Sáng hôm sau, tôi lập tức đến núi sau.

Đầu đông, sương mù dày đặc bao trùm khắp núi, vài con chim hoang bay lượn trên cao. Khu vực này đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc um tùm, cây khô chắn lối, hoàn toàn không tìm nổi một con đường ra hồn.

Mấy con quỷ như treo cổ không thể rời khỏi trung tâm thành phố, lần này tôi đi một mình.

Nếu đặt vào ba tháng trước, tôi không thể nào tưởng tượng nổi bản thân lại dám một mình lên núi tìm quỷ.

Không biết tôi đã đi bao lâu, dựa theo bản đồ sơ lược Lê Ngạn đưa, thì cái hồ ấy lẽ ra phải ở gần đây rồi mới đúng.

Tôi ngẩng đầu nhìn quanh, nơi này ngoài mấy cái cây cao hơn người ra thì đến một dòng suối cũng chẳng thấy, nói gì đến hồ.

Đúng lúc đang bối rối, bỗng từ bụi cỏ vang lên tiếng xào xạc. Tôi quay đầu lại thì n.g.ự.c đập thẳng vào nòng s.ú.n.g săn kiểu cũ.

Người cầm s.ú.n.g là một ông lão gầy trơ xương, cánh tay khô quắt nhưng vẫn giữ s.ú.n.g rất vững. Ánh mắt ông đục ngầu nhưng lại sắc bén dị thường, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ đầu bên này sang đầu kia. Vừa mở miệng đã phát ra những tiếng "a a" không rõ ràng.

Là người câm.

Tôi giơ hai tay ra: "Cháu không có ác ý đâu ạ, cháu là giảng viên của trường Đại học Y, lên núi lấy mẫu sinh vật."

Ông lão vẫn không hề giảm sự cảnh giác. Tôi thấy trước n.g.ự.c ông đeo một bảng tên, trên đó là phù hiệu trường Đại học Y.

Tôi lập tức lôi bảng tên mà Lê Ngạn chuẩn bị ra: "Hóa ra ông cũng là nhân viên của trường mình, chúng ta là đồng nghiệp đấy ạ."

Ông nhìn chằm chằm bảng tên tôi một hồi, rồi chậm rãi hạ s.ú.n.g xuống, miệng vẫn phát ra những âm thanh tôi không hiểu nổi.

"Cháu hỏi một chút, ông có biết cái hồ ở sau núi ở đâu không ạ?"

Ông không trả lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cười gượng: "Lớp cháu định làm thực nghiệm ngoài trời, cháu đi trước khảo sát địa hình."

Ông nhìn tôi thật sâu, rồi quay người bỏ đi. Đi được nửa đường, ông lại quay đầu, ra hiệu cho tôi đi theo.

Chúng tôi cứ đi như thế hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đến nơi, lúc này tôi mới phát hiện bản đồ Lê Ngạn đưa tôi là sai hướng hoàn toàn so với vị trí hồ. Cả buổi sáng tôi tìm hồ đều là công cốc.

Vì đường xa, chúng tôi phải đi chậm và nghỉ nhiều lần, đến tận chiều mới tới được bên hồ.

Vạch đám cỏ dại cao ngang n.g.ự.c ra, một hồ nước phẳng lặng hiện ra. Nước hồ có màu xanh đen, nhìn từ trên xuống thấy rong rêu lay động. Khuôn mặt tôi phản chiếu lờ mờ trong nước, lay lắt theo từng gợn sóng.

Đột nhiên, ông lão đứng sau lưng tôi. Khuôn mặt dữ tợn của ông dưới mặt nước gợn sóng trông lại càng đáng sợ hơn.

Tôi giật nảy người, quay đầu lại suýt chút nữa ngã lăn.

Ông nhanh tay kéo tôi lại, rồi chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ phía xa.

Tôi cười gượng: "Đây là nơi ông ở thường ngày ạ?"

Trong nhà đang đun một nồi nước, hơi nước ấm áp xua tan phần nào cái lạnh. Tôi ngồi trong nhà mà ánh mắt cứ nhìn ra ngoài, lông mày mỗi lúc một nhíu chặt hơn.

Cái hồ này nhìn thì kỳ dị thật, nhưng không có lấy một con quỷ nào.

Chẳng lẽ là vì ban ngày? Không đúng.

Trong nhà vệ sinh, ban ngày quỷ vẫn xuất hiện. Đám quỷ treo cổ ban ngày tuy yếu hơn ban đêm nhưng vẫn có thể tự do di chuyển, vậy đám quỷ ở đây đâu?

"Cháu hỏi thật, ngoài cái hồ này ra, quanh đây còn hồ khác không? Hoặc là trạm cấp nước hay hồ chứa nào?"

Ông nhìn tôi, rồi khẽ gật đầu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ông có thể dẫn cháu tới đó được không ạ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận