Minh Hôn Với Quỷ
Chương 1
Quan tài cực kỳ ngột ngạt, căn phòng tối om và im ắng đến đáng sợ. Chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch.
Bỗng nhiên, hai cây nến đỏ trên bàn cúng cháy lên. Ánh nến chiếu lên tường, chập chờn lay động.
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, tôi đã không chỉ một lần muốn xông ra khỏi phòng.
Nhưng nghĩ đến em trai đang hấp hối trong bệnh viện, đang chờ thay thận, tôi cố kìm nén nỗi sợ trong lòng, tự trấn an: chỉ cần qua một đêm thôi, mình làm được.
Chẳng bao lâu sau, trước mắt tôi bắt đầu mờ dần. Cơn buồn ngủ ập đến, cả người tôi thả lỏng, bàn tay đang siết chặt vạt áo cũng dần buông ra.
Trong cơn mê man, một cơn gió lạnh thổi qua, chân đèn lắc lư dữ dội hơn.
Bất chợt, trên mặt tôi cảm thấy lành lạnh. Một bàn tay lướt nhẹ theo xương chân mày, cảm giác lạnh buốt khiến tôi khẽ cau mày, vô thức nghiêng đầu né tránh.
"Người nhà họ Lê càng lúc càng vô kỷ luật, đến cả người như thế mà cũng dám đưa đến chỗ ta."
Giọng nói của hắn rất êm tai, nhả từng chữ chậm rãi, không mang theo cảm xúc nào.
Đột nhiên, tôi cảm nhận có ai đó cúi sát mặt tôi, khẽ hít một hơi. Trên người hắn phảng phất một mùi thơm thanh mát, lạnh lẽo.
"Thôi được, ít nhất cũng là người sinh vào năm âm, tháng âm, giờ âm."
Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn búng tay một cái, ý thức tôi càng thêm mơ hồ. Khí lạnh từ người hắn tỏa ra khiến tôi liên tục né tránh. Trong cơn mê, tôi thấy bóng dáng màu đỏ lướt qua.
Tấm lụa nhẹ trên người hắn quét qua chóp mũi tôi, mùi hoa thoang thoảng càng rõ rệt. Khoảnh khắc hai cây nến đỏ cháy hết, tôi từ từ tỉnh lại.
Ký ức đêm qua tràn về, tôi bỗng tái mặt, vội vàng kiểm tra bản thân.
Quần áo, cơ thể...Không có dấu vết gì cả.
Tôi thở ra một hơi, xem ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao lại chân thực đến vậy?
Chưa kịp nghĩ rõ ràng, cửa phòng đã bị đẩy ra, là người thuê tôi.
Anh ta mới hơn ba mươi, dáng vẻ rất điển trai, toát lên phong thái lịch thiệp. Tôi thu lại cảm xúc, khẽ gật đầu chào hỏi.
"Cô Tả, đêm qua ngủ ngon chứ?"
"Cũng... cũng tạm ổn."
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán, mỉm cười nhẹ: "Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, tiền sẽ được chuyển vào thẻ của cô."
Tôi ngẩn ra, vội nói cảm ơn rồi trèo ra khỏi quan tài. Vừa đứng dậy, chân tôi liền mềm nhũn.
Anh ta đỡ lấy tôi một chút: "Cô Tả, về nhà nhớ ăn thêm táo đỏ để bổ khí dưỡng huyết nhé."
"Cảm ơn anh."
Tôi rút tay lại, vịn mép quan tài đứng vững. Hôm qua trời tối quá, tôi không nhìn rõ bố cục căn phòng.
Giờ ánh nắng rọi vào, mọi thứ hiện rõ trước mắt. Chiếc quan tài được đặt ngay giữa phòng, phía sau là bàn cúng. Trái cây, đồ ăn đầy đủ.
Điều đáng chú ý nhất là chính giữa bàn cúng dán một chữ "Hỷ" to tướng.
Tôi hoảng hốt ngoảnh đầu lại, thấy trên các cây cột quanh phòng cũng treo đầy lụa đỏ và lồng đèn. Căn phòng đỏ đến kỳ dị, trang trí rõ là để mừng nhưng lại khiến người ta cảm thấy rờn rợn.
"Cô Tả, cô có thể đi rồi."
Tôi lạnh sống lưng, vội thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Vừa bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lê, điện thoại liền vang lên một tiếng. Hai triệu tệ vừa chuyển vào tài khoản. Nhìn con số này, lòng tôi lại thấy bất an.
Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí. Số tiền thù lao cao như vậy, chắc chắn không chỉ là ngủ một giấc đơn giản.
Dù biết có âm mưu thì sao chứ? Tôi cần tiền, em trai vẫn đang chờ được cứu mạng.
Tôi liếc nhìn căn biệt thự xa hoa ấy, thầm nghĩ, dù sao về sau cũng sẽ không quay lại. Âm mưu dương mưu gì cũng chẳng liên quan đến tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-hon-voi-quy/chuong-1.html.]
Tôi nhét điện thoại vào túi, rời khỏi nhà họ Lê.
Nộp xong viện phí cho ca phẫu thuật, tảng đá lớn trong lòng tôi cũng rơi xuống.
Tôi và em trai lớn lên trong cô nhi viện, bao năm nay chỉ biết dựa vào nhau mà sống. Trời biết khi biết tin em trai bị chẩn đoán suy thận, tôi đã hoảng loạn đến mức nào.
Tôi tính sơ lại sổ sách, sau phẫu thuật còn cần các loại thuốc bổ, vật lý trị liệu, thuốc đắt đỏ. Còn phải đề phòng tái phát...
Xem ra vẫn cần kiếm thêm nhiều tiền nữa.
"NPC nhà ma được ba trăm năm mỗi ngày, dù có khả năng bị người chơi đánh, nhưng thu nhập cao nhất."
Bạn thân Tiêu Tiêu là nhân viên bán vé ở công viên trò chơi, đã giúp tôi xin được công việc này.
Tôi thay trang phục NPC, đến đúng chỗ được chỉ định và chờ đợi. Chẳng bao lâu, một tràng hét chói tai vang lên, đám người chơi điên cuồng chạy về phía tôi.
Tôi vội xõa tóc che mặt, từ bóng tối "trôi" ra ngoài, phối hợp cùng ánh sáng và âm nhạc chớp tắt, bầu không khí dâng trào ngay lập tức.
Thấy tôi, người chơi gào đến khàn cả giọng.
Chỉ có một cô gái là bình tĩnh đứng chắn trước mọi người: "Đừng sợ, đều là giả thôi, nhìn dưới chân cô ta là xe trượt đấy."
Để chứng minh lời mình, cô ấy còn bước đến trước mặt tôi, chỉ xuống chân tôi. Bị vạch trần ngay tại chỗ, tôi có chút lúng túng.
Nghiêng đầu nhìn theo, tôi lập tức cứng đờ toàn thân.
Trên vai cô gái kia...Có hai con búp bê đang ngồi.
Chúng dường như thấy được tôi, đồng loạt nhe răng cười toe toét với tôi. Ngay lập tức, m.á.u tôi chảy ngược, da đầu tê dại.
"A!"
Tôi không kiềm được hét lên.
Cô gái kia còn cười nhạo tôi: "NPC mà còn tự làm mình sợ."
Quất Tử
Tôi lập tức chạy khỏi đó bằng lối nhân viên.
Mãi đến khi ra khỏi công viên, mặt tôi vẫn trắng bệch. Vừa rồi... là tôi hoa mắt sao?
Tôi chợt nhớ đến đơn hàng hai triệu kia, đã ba tháng kể từ ngày nhận, trong thời gian đó không hề có gì bất thường.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến tôi ngay lập tức nghĩ đến nhà họ Lê.
Bình tĩnh lại, tôi quyết định phải xác minh xem mình có thực sự thấy được "thứ dơ bẩn" không.
Trên mạng thường nói, nhà vệ sinh là nơi âm khí nặng, dễ gặp ma. Tôi đến một nhà vệ sinh công cộng, do dự đứng trước cửa rất lâu.
"Cô vào không thì bảo? Sau còn người xếp hàng đấy!"
Tôi nhỏ giọng xin lỗi một tiếng, rồi nhắm mắt, như thể đi chịu c.h.ế.t mà bước vào.
Chuẩn bị tâm lý đầy đủ, tôi chầm chậm mở mắt.
Trống trơn. Không có gì cả.
Tôi thở phào, vỗ vỗ n.g.ự.c mình.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tôi bước tới bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa ngẩng đầu trong gương, có một bóng người lướt qua.
Tôi đứng sững tại chỗ. Nước vẫn ào ào chảy.
Tôi đờ đẫn, từng giọt nước trên đầu ngón tay rơi xuống bồn rửa kêu lách tách.
Qua gương, bóng người phía sau ngày càng nhiều, từng bóng từng bóng chen chúc nhau hiện ra, hình dáng muôn hình vạn trạng, lơ lửng giữa không trung.
Tôi mím môi, cố nén cảm giác buồn nôn, lao ra khỏi nhà vệ sinh.