Tôi hoảng loạn bước đi trên đường, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Tôi thật sự thấy được quỷ rồi, phải làm sao bây giờ?
Mãi đến khi về nhà, tôi vẫn chưa hoàn hồn, một mình trùm chăn run rẩy.
Tối đó, tôi lên cơn sốt cao.
Nửa đêm, một luồng gió lạnh thổi qua, xua đi phần nào cái nóng rực. Chân mày tôi dần giãn ra, bên tai vang lên tiếng thì thầm xì xào như có người nói chuyện.
"Nhìn kìa, con cừu này béo thật."
"Mùi thơm quá, chắc chắn ăn được no luôn."
"Không được tranh với tao, cô ta là của tao!"
"Là tao đến trước, là của tao!"
"Một con quỷ tự sát mà cũng dám giành à, coi chừng tao ăn mày bây giờ!"
"Mày bị người ta g.i.ế.c thì có gì đáng kiêu hãnh?! Đồ c.h.ế.t treo!"
"Quỷ đói, mày phân xử đi!"
"Đi tìm quỷ bệnh c.h.ế.t mà hỏi."
"Hay hỏi quỷ già ấy, kinh nghiệm nhiều."
"Tao dù c.h.ế.t già, nhưng mới c.h.ế.t có một tuần, tụi mày c.h.ế.t hơn trăm năm rồi, tuổi tác lớn hơn tao."
Ồn ào quá.
Bên tai không ngừng vang lên những âm thanh.
Chít chít choang choang, như thể cả căn phòng bị lấp đầy bởi tiếng rì rầm.
Đột nhiên, mắt cá chân tôi lạnh toát, giây tiếp theo, cả người bị kéo tuột khỏi chăn.
"Bốp!!"
Tôi bị ném mạnh xuống đất. Một tràng cười quái dị vang lên, vây quanh lấy tôi.
"Chia ra mà ăn, chia ra mà ăn!!"
"Khặc khặc khặc khặc khặc khặc!"
Bất ngờ, một bàn tay siết chặt cổ tôi, cảm giác ngạt thở lập tức ập đến.
Mặt tôi đỏ bừng, ra sức giãy giụa, đập loạn vào bàn tay vô hình kia. Nhưng vô ích.
"Khụ... khụ khụ..."
Nước mắt không ngừng tuôn xuống, đầu tôi choáng váng.
Không khí trong cơ thể ngày càng ít đi, tôi yếu ớt quờ tay trong khoảng không:
"Cứu... cứu mạng..."
"Khặc khặc khặc khặc khặc, thơm quá..."
"Cứu... cứu tôi..."
Tôi thở hổn hển, nước mắt chảy dài nơi khóe mắt.
Ào ào ào.
Gió dữ dội tạt vào cửa sổ.
Quất Tử
Rầm! Cửa sổ đột ngột bật mở, một luồng âm phong lạnh buốt tràn vào.
Ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc rung lên. Nhiệt độ trong phòng như tụt xuống mấy độ chỉ trong chớp mắt.
Một bóng người khoác lụa đỏ xuất hiện từ hư không.
"Cút."
Giọng đàn ông vang lên, lạnh lẽo vô tình, khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng. Tôi chỉ cảm thấy cổ mình được thả ra, luồng không khí quen thuộc cuối cùng cũng trở lại.
Tôi hít lấy hít để, từng hơi từng hơi như muốn nuốt trọn cả không khí vào phổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-hon-voi-quy/chuong-2.html.]
Bên tai vang lên tiếng gào thét của lũ quỷ đang hoảng loạn bỏ chạy, chúng kêu la cầu cứu, chen chúc tháo thân trong vô định.
Trong mơ hồ, tôi thấy con quỷ vừa bóp cổ tôi bị người ta túm cổ nhấc bổng lên, nó sụt sùi cầu xin tha mạng.
"Ồn ào."
Người đàn ông lạnh nhạt buông một chữ, năm ngón tay siết chặt lại, âm thanh cuối cùng cũng tan biến.
Tôi lảo đảo ngã xuống nền nhà, trong mơ màng, thấy một đôi giày cổ xưa dừng lại trước mặt mình.
Anh ta cúi xuống, bế tôi vào lòng. Vẫn là tấm lụa đỏ mỏng manh và mùi hương hoa quen thuộc ấy.
Lần đầu tiên, tôi nhìn rõ dung mạo của hắn. Tóc dài, da trắng, lông mày mảnh kéo dài đến đuôi mắt, kết thúc bằng một nốt ruồi son nhỏ.
Chắc đây chính là kiểu "nam thân nữ tướng" mà người ta thường nói.
Gương mặt hắn gần như không tì vết, trắng trẻo sạch sẽ như sứ vừa ra khỏi lò, đôi mắt bình thản nhưng sâu thẳm khó dò.
"Nhìn đủ chưa?" Hắn khẽ mở môi, chân mày hơi nhíu khi nói, biểu cảm ghét bỏ không hề che giấu. "Vợ của Quỷ quân Lê Kính mà lại sợ mấy con tiểu quỷ, thật là làm ta mất mặt."
Thông tin quá tải trong một câu, tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Tôi... tôi lúc nào thành vợ anh..." Tôi bỗng nhớ lại căn phòng vừa âm u vừa rực rỡ hôm đó, mặt tái mét hỏi: "Vậy đêm đó... không phải mơ?"
Lê Kính có vẻ không vui, vuốt thẳng tay áo: "Gả cho ta uất ức lắm à? Biểu cảm như muốn c.h.ế.t vậy?"
Tôi nuốt nước bọt: "Cho nên... tôi thấy được quỷ là do anh?"
Hắn gật đầu, cố nén tính khí: "Vợ quỷ mà không thấy được quỷ mới là bất thường, cô đã kết làm phu thê với ta, tự nhiên sẽ đặc biệt hơn người thường. Thông linh chỉ là một trong số đó."
Vừa nói, hắn điểm một cái vào giữa trán tôi, đầu tôi bỗng mát lạnh, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Có khí tức của ta rồi, sau này mấy con quỷ vặt không dám đến gần cô nữa."
Tôi sợ hãi nhìn Lê Kính. Quỷ bình thường không dám tới, nhưng hắn rõ ràng là con quỷ... không bình thường lắm đâu.
Nhưng Lê Kính chẳng hề nhận ra sự sợ hãi của tôi, cứ tự nhiên dạo quanh phòng, cái gì cũng sờ, cái gì cũng nhìn, đến tận trời sáng mới chịu đi.
Hắn vừa đi, tôi lập tức kéo Tiêu Tiêu đến ngôi chùa linh thiêng gần đó nhất.
"Cuối tuần khó lắm mới được nghỉ, cậu lại bắt tớ đi tu thanh tu tịnh?" Tiêu Tiêu nghiến răng, "Lần trước cậu đổi lịch ở nhà ma khiến tớ bị sếp mắng, tớ còn chưa hỏi tội cậu đâu, đừng có làm quá!"
Tôi kéo tay cô ấy vừa đi vừa giải thích.
"Cậu bị ác quỷ quấn thân?" Tiêu Tiêu không biết nói gì luôn. "Cưng à, hay ta đi khám tâm lý hoặc chụp não đi, dạo này chắc áp lực nhiều quá rồi."
Lẽ ra tôi phải biết, nói chuyện ma quỷ với một kẻ vô thần là hết sức vô vọng.
"Coi như đi tập thể dục sáng với tớ đi!" Tôi nói rồi kéo cô ấy leo lên bậc thang dài.
Khói hương trầm lan khắp chùa, tiếng tụng kinh của mấy tiểu hòa thượng vọng khắp không gian, khiến lòng tôi yên tĩnh hơn phần nào.
Tôi xin được chuỗi tràng hạt đã khai quang, phù chú, đủ loại gói trừ tà trấn trạch, vừa về đến nhà liền dán khắp phòng.
Nhìn căn phòng dán kín phù vàng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tối nay cuối cùng có thể ngủ ngon rồi.
"Tả Tương Vân, cô trang trí cái phòng thành cái dạng này để làm gì?"
Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy Lê Kính đang ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, tay gõ gõ vào cái mõ gỗ tôi mới xin về.
Bàn tay thon dài của hắn chống cằm, ánh mắt đầy trêu chọc nhìn tôi: "Cô không nghĩ mấy thứ này có thể trấn áp được tôi đấy chứ?"
Tôi vội giật lấy chiếc cà sa bên cạnh quấn lên người, run rẩy cầm chuỗi Phật châu, dán một lá bùa tím lên trán: "Đừng... đừng qua đây!"
Lê Kính bật cười, một cơn gió nhẹ lướt qua, trán tôi đau nhói, lá bùa vừa dán lập tức bị xé xuống. Thay vào đó là gương mặt phóng to của hắn.
Hắn lật lật tấm bùa tím, mặt lộ vẻ chán ghét. Hai ngón tay khép lại, gọi ra một đốm lửa xanh lam kỳ dị, chỉ trong chớp mắt, tấm bùa nghìn tệ tôi mua tan thành tro bụi.
"Bộp!"
Chuỗi Phật châu rơi xuống đất, lòng tôi cũng lạnh theo.
Lê Kính nhảy lên giường tôi: "Nhích qua bên."
Tôi run lẩy bẩy, nhắm tịt mắt, nằm yên nhận mệnh.
"Cô đang run như sấy đó à?" Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi đang run, kéo tôi sát vào n.g.ự.c hắn, hai tay ôm ngang eo, "Đừng động đậy, tôi không làm gì cả, chỉ là hơi lạnh thôi."
Nói xong câu đó hắn im lặng hẳn. Lâu đến mức nếu không có mùi hoa thoang thoảng bên mũi, tôi còn tưởng hắn đã rời đi.