Tóc Lê Kính rất dài, vài sợi rơi xuống vai tôi, mềm mại rậm rạp, ngoài thân nhiệt thấp ra thì hắn chẳng khác gì người sống.
Tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa đến sợ, sáng sớm hôm sau đã vội vàng sang thành phố bên xin một thanh kiếm gỗ đào làm từ cây bị sét đánh.
Lần này chắc chắn có thể xử được con quỷ này!
Tôi nhìn đồng hồ treo tường. Mỗi đêm đúng mười hai giờ là Lê Kính sẽ đến. Còn một phút nữa thôi.
Năm.
Bốn.
Ba.
...
"Tả Tương Vân, cô đứng chặn cửa hù ai đấy?"
Tôi bị giọng nói bất ngờ làm cho giật nảy mình, thanh kiếm gỗ rơi "cạch" xuống đất. Quay đầu lại, Lê Kính đã đứng sau lưng, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ánh mắt hắn lướt đến thanh kiếm, nhướng mày: "Ồ, đồ tốt đấy."
Kiếm đào được quỷ lớn công nhận, chắc chắn là hàng xịn!
Mắt tôi sáng lên, định mở miệng khuyên nhủ hắn quay đầu là bờ, người – quỷ vốn không thể có kết quả tốt đẹp.
Tôi còn chưa kịp nói, hắn đã nhẹ nhàng chỉ một cái, thanh kiếm từ dưới đất bay vào tay hắn, bị hắn cầm hai đầu... rồi bẻ một cái.
Gãy.
Vỡ.
Xong.
Đêm đó hắn lại ôm tôi ngủ, cằm tựa trên xương quai xanh của tôi, cứng đau điếng người.
Suốt tháng sau, tôi tìm đến đạo giáo, Phật giáo, thậm chí cả thần linh phương Tây, đủ kiểu thử nghiệm, thế mà ngay cả một vảy móng tay của hắn cũng không rụng nổi.
Hắn dường như đã quen với việc tôi mỗi ngày đều nghĩ ra cách mới để "xử" hắn. Vừa bước vào cửa là hỏi luôn: "Hôm nay lại là cái gì?"
Tôi nhìn mâm cơm bốn món một canh trước mặt, yếu ớt chỉ sang bên cạnh. Nến hương lễ vật đủ cả.
"Hôm nay hết trò rồi, ngài đói không, thử ăn nến của thời đại mới xem sao?"
Lê Kính cạn lời ngồi xuống đối diện, uống một ngụm canh trứng cà chua.
"Không phải quỷ nào cũng ăn nến cả." Hắn còn không quên khen: "Mùi vị cũng khá đấy."
Hắn thì ăn ngon lành, tôi thì như đang nhai nến thật.
"Quỷ... Quỷ quân đại nhân..."
"Ta tên là Lê Kính."
"Lê... Lê Kính Quỷ quân đại nhân..."
Hắn: "..."
"Chúng ta nói chuyện rõ ràng đi, ngài còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành ở dương gian không? Tôi giúp ngài làm nốt, rồi ngài đầu thai, có được không?"
Tay hắn khựng lại, biểu cảm thất vọng lóe lên rồi biến mất, như thể tôi nhìn nhầm vậy.
Hắn khẽ cười khẩy: "Cô tưởng ta muốn bám lấy cô? Nếu không phải nhà họ Lê tùy tiện tìm cho ta một người kết hôn, thì bản quân cũng không thèm để ý đến cô."
Tôi gượng gạo gật đầu cho qua.
Hắn liếc nhìn tôi: "Muốn ta đi cũng được, cô tích đủ công đức, bù đắp phần thiếu hụt của ta, đến lúc đó địa phủ sẽ đến thu ta, ta tự nhiên sẽ rời đi."
Mắt tôi sáng rỡ: "Vậy tôi phải làm gì?"
Lê Kính cau mày bực bội: "Sao ta biết được? Tự nghĩ đi, đàn bà đúng là phiền c.h.ế.t đi được."
Nói xong soạt một tiếng, cửa sổ bật mở, hắn biến mất.
Chỉ còn lại tấm kính cửa sổ đung đưa theo gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-hon-voi-quy/chuong-3.html.]
Tôi thở dài, nằm sấp xuống bàn. Lồng n.g.ự.c bị cấn một cái, tôi lôi ra sợi dây chuyền mặt đá đeo trên cổ – là món quà tặng kèm khi tôi mua kiếm đào lần trước. Lúc đó thấy đẹp nên đeo luôn, rõ ràng thứ này cũng chẳng có tác dụng gì với Quỷ quân cả. Tôi buồn xo nhét lại vào áo.
Nhờ có Lê Kính che chở, đám tiểu quỷ bình thường không dám lại gần tôi gây chuyện, thậm chí còn cực kỳ nghe lời.
Chuyện của quỷ thì để quỷ lo là đúng rồi.
Tôi gọi mấy con quỷ cổ thụ như tên "quỷ treo cổ" đến hỏi xem làm sao giúp Lê Kính tích đức.
Tên quỷ treo cổ lè cái lưỡi dài đến hai mét ra:
"Phu nhân ơi, tích công đức khó lắm á~ bọn tui thối rữa cả mấy chục năm rồi mà còn chưa đủ tích đức để đầu thai. Nếu ngài muốn"
"Dừng!" Tôi vội ngắt lời hắn, "Cái lưỡi đó cuộn lại dùm đi rồi nói tiếp."
Hắn lập tức soạt một cái, thu lưỡi về.
"Tích công đức đúng là rất khó. Bọn tui gom bao nhiêu năm cũng không đủ để chuyển kiếp. Càng ngày người sống còn nhớ đến tụi tui càng ít, không có hậu duệ giúp đỡ, kiếm công đức lại càng khó. Không biết bao giờ mới gặp được một người chịu lòng tốt giúp tụi tui như phu nhân đây."
Mấy con quỷ khác nhao nhao gật đầu, ánh mắt long lanh ngưỡng mộ:
"Ừm ừm ừm!"
"Vậy có cách nào tích được nhanh không?"
"Mau nhất thì... đi thu phục quỷ dữ."
Quất Tử
Tôi sáng mắt nhìn chằm chằm. Chúng nó lập tức lắc đầu điên cuồng đến mức đầu suýt bay khỏi cổ.
"Không phải tụi tui đâu, là mấy con oán quỷ kìa. Chúng nó trốn tránh quỷ sai, không chịu vào âm phủ, hoặc bị người ta dùng tà thuật giữ lại để làm chuyện xấu. Bắt được một con là có được rất nhiều công đức luôn đó!"
Tối đó tôi liền đặt hàng gấp thanh kiếm gỗ đào thứ hai, lần này còn là hàng "gỗ đào bị sét đánh" siêu cao cấp.
Tiền ra đi một vố nữa, đau ví muốn chết.
Nhưng may là cây kiếm này được mấy con quỷ co rúm trong góc nhà công nhận với ánh mắt long lanh ngưỡng mộ.
"Phu nhân cố lên! Có khí tức của Quỷ quân đại nhân bảo vệ, nhất định ngài làm được mà!"
Tôi cười gượng, đập mạnh một cái vào bàn tay đang run không kiểm soát.
Mình làm được! Nhất định làm được!
Nhưng chưa đầy năm giây sau khi bước vào nhà vệ sinh công cộng, tôi đã hét toáng rồi bỏ chạy ra ngoài.
Mình không làm được! Không được thật sự!
Đám quỷ kia chờ tôi sẵn ngoài cửa, thấy mặt tôi trắng bệch, nước mắt còn vương trên lông mi, từng đứa đều phải nhịn cười đến sắp nội thương.
Tôi chống tay lên đầu gối, thở dốc.
"Tại sao một cái nhà vệ sinh công cộng lại nhiều quỷ đến thế... hu hu hu..."
"Phu nhân, hay là thử bắt đầu từ độ khó thấp một chút đi?"
Con quỷ c.h.ế.t do tự sát chỉ về phía bên kia đường, nơi có một cô gái đang đứng.
Tôi nhìn theo, là người quen! Chính là cô gái lần trước trong nhà ma, người mà vai có hai con quỷ hài nhi mặt mũi tái mét.
Lần này, phía sau cô ta đã có thêm hai đứa trẻ nữa, bám chặt lấy áo.
Cô gái trông đờ đẫn, mắt thâm quầng, sống lưng còng lại, cả người phờ phạc như thể sắp gục đến nơi.
Cô ta băng qua đèn đỏ, đi thẳng vào đại học Y đối diện.
"Tụi mày nói xem, con bé đó tuổi còn trẻ sao lại bị mấy con quỷ con bám theo? Mà lần trước rõ ràng chỉ có hai đứa, giờ thành bốn rồi kìa."
"Cái này thời Dân Quốc từng có trường hợp tương tự. Người ta nói là do phá thai nhiều lần, mấy đứa bé không hiểu chuyện, cứ tưởng mình vẫn ở trong bụng mẹ nên không chịu rời đi." Vài con quỷ xúm lại phân tích.
"Nhưng mà sao phía sau cô ta còn có cả oán linh?"
"Đồ ngốc! Tất nhiên là vì cô ta g.i.ế.c người rồi!" Quỷ treo cổ trừng mắt, "Lúc tao mới chết, cũng từng bám theo cái đứa g.i.ế.c mình một thời gian dài. Đó là bản năng của những kẻ bị sát hại."
Càng nghe, tim tôi càng đập thình thịch.
Một cô gái mới ngoài đôi mươi, vậy mà trên tay đã có đến mấy mạng người?