MẸ LÀ NGƯỜI ĐÁNG THƯƠNG NHẤT MÀ TÔI TỪNG GHÉT

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đám đông, ánh mắt của cậu ta khóa chặt lấy tôi, không rời một giây.

 

“Dương Thuần Chi, con muốn ngồi cạnh bạn nào?”

Cô giáo nhẹ nhàng hỏi.

 

“Con muốn ngồi cạnh Giả Duy Nhất.”

Cậu bé đáp dõng dạc.

 

“Hu hu hu hu không được! Duy Nhất là của con, phải ngồi cạnh con cơ!”

 

“Không được đâu, tớ không đồng ý!”

 

Hai bạn nhỏ ngồi cạnh tôi lập tức bật khóc.

 

Dương Thuần Chi có vẻ chưa từng thấy cảnh này bao giờ, lập tức trở nên lúng túng, hai tay xoắn xoắn vạt áo.

 

Đáng yêu c.h.ế.t đi được.

 

Cậu ta thở dài nhận mệnh:

“Thôi, tớ ngồi đâu cũng được…”

 

Vẻ tội nghiệp đáng yêu của cậu ấy khiến cô giáo cười nghiêng ngả.

 

Đến khi tôi có cơ hội ra ngoài đi vệ sinh, mới có thể nói chuyện riêng với cậu ta.

 

Nhà vệ sinh mẫu giáo không phân biệt nam nữ, tôi và Dương Thuần Chi — hai "người lớn" — đứng đối diện nhau, cực kỳ lúng túng.

 

Một lúc sau, cậu ta ho khẽ:

“Cậu đi trước đi, tớ đợi ngoài này.”

 

Tôi nhanh chóng giải quyết xong, ra ngoài thấy cậu ta vẫn đứng đợi, hai tai đỏ như gấc.

 

—-------

Năm tôi vào tiểu học, bà Giả Liên đã trông giống như một người bình thường rồi.

 

Ban ngày đi làm về sẽ đến trường đón tôi, gương mặt luôn tươi cười, tay dắt tôi đi mua đồ ăn vặt.

 

Tôi chưa từng từ chối hay chống đối bà ấy.

Ngược lại, là Dương Thuần Chi — ngay lần đầu gặp bà, đã bộc phát ra khí chất khó ở dữ dội.

 

Dù là đang ở trong thân xác một đứa bé, tâm lý cậu ấy vẫn hơi thoái lui, khó kiểm soát cảm xúc.

 

Bà Giả Liên thấy cậu ta đáng yêu, định đưa tay xoa má — liền bị cậu ta gạt phắt đi.

 

Bà lúng túng rút tay lại, dắt tôi về nhà.

 

Về đến nơi, bà khóa cửa phòng, tôi nghe thấy tiếng bà khóc nức nở, còn xen lẫn tiếng lẩm bẩm:

 

“Mấy người đều ghét tôi… đều thấy tôi bẩn đúng không…”

 

Tôi thở dài.

 

Tôi hiểu rồi — tôi trọng sinh một lần, không phải tôi là con bà, mà bà là con tôi!

 

Đến giờ ăn, bà cố gắng nở nụ cười bước ra:

“Hôm nay mẹ không có tâm trạng nấu cơm, mình ăn mì gói nhé.”

 

Tôi ngoan ngoãn mang ra hai ly mì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-la-nguoi-dang-thuong-nhat-ma-toi-tung-ghet/3.html.]

 

“Mẹ ơi, con hơi thích Dương Thuần Chi, mà cũng hơi ghét cậu ấy.”

Tôi làm bộ ngây thơ nói.

 

“Sao vậy con?”

 

“Cậu ấy đẹp trai lắm, nên con thích.”

Tôi vừa nói vừa pha mì thuần thục,

“Nhưng mà cậu ấy xấu tính lắm, không cho con gái nào đụng vào người luôn, đụng là đánh.”

 

Hiểu chưa, bà Giả Liên?

Dương Thuần Chi không phải vì bà "bẩn" nên mới từ chối.

 

Cũng như cha tôi — không phải vì bà đi đường khuya mà làm chuyện xấu.

 

Là vì hắn xấu xa. Hắn là cặn bã. Là đồ khốn.

Tất cả tội lỗi nên do kẻ gây ra gánh chịu, chứ không phải để người bị hại phải tự dằn vặt suốt đời.

 

Xin lỗi nhé Dương Thuần Chi, cho mình lấy cậu ra làm ví dụ một tí không quá đáng đâu ha?

 

“Thật á?”

Bà ấy thở phào,

“Mẹ cứ tưởng bọn trẻ con không thích mẹ cơ.”

 

Tôi hôn nhẹ lên má bà:

“Tụi nhỏ ai cũng thích mẹ hết á. Vì mẹ là người dịu dàng và trong sáng nhất trên đời này mà.”

 

Bà Giả Liên bị tôi chọc cười phá lên, hớn hở giật lấy ly mì:

“Ăn mì cái gì! Mẹ dẫn con đi ăn nhà hàng!”

 

Tôi có một linh cảm:

Kiếp này, có lẽ tôi sẽ cao lên được nhờ sự "nuôi nấng tận tình" của mẹ Giả Liên.

Kiếp trước tôi suy dinh dưỡng nặng, chỉ cao có 1m50.

 

Mẫn cảm và tự ti, chỉ cần một chút gió lay cỏ động là mẹ Giả Liên đã có thể phát cuồng.

 

Đó chính là bà — và cũng là hình bóng chân thật nhất trong tâm hồn của mỗi người từng là nạn nhân.

 

Cuối năm lớp Một, tên cha khốn nạn của tôi mãn hạn tù.

 

Hắn bị kết án tám năm, nhưng tôi biết rõ:

Hắn chưa từng ăn năn.

 

Tôi vẫn nhớ, kiếp trước, một lần tan học có một người đàn ông chặn tôi lại, bắt tôi gọi hắn là "bố".

Tôi còn nhỏ, nhưng bản năng phân biệt thiện – ác rất rõ, tôi sợ hắn đến mức chạy một mạch không dám quay đầu lại.

 

Tôi về kể cho mẹ Giả Liên, không ngờ bà phát điên, đập hết bát đĩa trong nhà, sau đó đánh tôi tơi tả, vừa đánh vừa gào:

“Sao chổi! Đồ phản bội! Sao mày không c.h.ế.t đi cho rồi!”

 

Từ đó, mẹ con tôi bắt đầu cuộc sống dọn nhà như cơm bữa, sống lang bạt, còn tôi thì bị đánh không ngừng.

 

Trên đường tan học, cô giáo yêu cầu các bạn nhỏ nắm tay nhau.

Dương Thuần Chi cao lớn, xếp cuối hàng.

Nhưng cậu ta khuỵu chân xuống, tráo đổi vị trí với bạn phía trước, để được nắm tay tôi.

 

Cậu ta dường như rất vui, còn lắc lắc tay tôi chơi.

 

Trời ạ, đã ba mươi mấy tuổi đầu mà còn như trẻ con thật sự!

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận