Ly Biệt Trường Ca

Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta tĩnh dưỡng suốt một tháng trời.

Đợi đến khi thân thể khôi phục, có thể xuất phủ, thì khắp kinh thành đã lan truyền lời đồn: Lâm Nguyệt Nhi hành hạ ta, bắt ta giữa trời đông tuyết phủ, chỉ mặc đơn y mà múa điệu vũ.

Chuyện này trở thành đề tài trà dư tửu hậu của đám thế gia quyền quý, thiên hạ cười cợt, bàn ra tán vào.

Không rõ là ai truyền ra, mà đến cả chi tiết nhỏ nhặt cũng không thiếu chút nào.

 “Chậc, đường đường là Quận chúa, sao lại có thể tác oai tác quái đến thế, rõ là muốn lấy mạng người ta.”

Vịt Bay Lạc Bầy

 “Kẻ có tiền có thế, nào biết mạng của dân đen là thứ gì đâu.”

Tại phủ Thần vương.

Lâm Nguyệt Nhi sắc mặt bất bình, đứng trước mặt Lăng Dạ, cố biện giải cho mình.

“Chỉ là một điệu vũ mà thôi! Nàng ta vốn xuất thân hèn kém, chỉ là một ti tiện vũ cơ, dù có c.h.ế.t cũng chẳng đáng gì. Ta gả cho chàng là được rồi.”

“Nàng ta giả vờ yếu đuối, vờ vịt vô tội, thứ tiện chủng như nàng ta sao xứng mang cốt nhục hoàng tộc? Đứa bé c.h.ế.t rồi cũng tốt, Thần vương phủ không cần thứ giống nòi chẳng rõ gốc gác ấy.”

“Nguyệt Nhi, điều nàng muốn, ta xưa nay vẫn luôn đáp ứng.”

Lăng Dạ cất lời, thanh âm phẳng lặng như nước hồ thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-biet-truong-ca/chuong-8.html.]

“Nhưng lời nói, hành vi cũng nên biết tiết chế một chút. Có lẽ là ta đã quá nuông chiều nàng rồi.”

“Nuông chiều ta?”

Lâm Nguyệt Nhi cao giọng, mắt rực lửa giận.

“Là chàng đang nuông chiều ả tiện nhân dơ bẩn kia! Khiến ta trở thành trò cười của cả kinh thành!”

“Ta không muốn đi cầu phúc, chàng bảo mẫu nghi thiên hạ phải có đức phục chúng, hứa rằng về rồi sẽ cưới ta. Nhưng giờ chàng đang làm gì hả?!”

Nàng rơi lệ, giọng run rẩy.

“Mới nửa năm thôi, giường của chàng đã có thêm nữ nhân khác, phong tình lẳng lơ, chàng còn vì nàng ta mà trách ta sao?”

“Chúng ta lớn lên cùng nhau, chàng từng khi nào nặng lời với ta chưa?”

“Người đời gọi chàng là Thần vương cao cao tại thượng, nhưng trong lòng ta, Lăng Dạ chàng chính là ca ca cùng ta lớn lên, là phu quân che chở ta cả đời.”

Lời nàng thống thiết, lệ rơi lã chã, nét mặt từng kiêu căng giờ đầy yếu đuối, khổ sở, không còn chút cao ngạo.

Lăng Dạ khẽ thở dài, bước tới bên nàng, lau lệ trên má:

“Nguyệt Nhi, người ta yêu nhất từ trước tới nay vẫn là nàng. Trước đây là thế, sau này cũng vậy.”

“Không ai có thể cướp ta khỏi tay nàng. Ta vĩnh viễn là Lăng Dạ ca ca của nàng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận