Khi ta từ cơn mê tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Lăng Dạ. Đôi mắt hắn đầy tơ máu, ẩn nhẫn mệt mỏi.
Thấy ta mở mắt, hắn liền siết lấy tay ta, giọng trầm khàn:
“Xin lỗi nàng, Phiên Phiên… Là bổn vương sơ suất, mới để Lâm Nguyệt Nhi thừa cơ hành động.”
“Quận chúa đâu rồi?” – ta cố ý giả vờ ngơ ngác hỏi.
“Vì bảo toàn trinh tiết, phản kháng sơn tặc… cuối cùng đã tự vẫn mà chết.”
Ánh mắt Lăng Dạ lạnh lẽo, không gợn sóng — người từng là tâm can chí ái, nay c.h.ế.t dưới tay hắn, vậy mà chẳng thấy chút đau thương.
Nam nhân trên đời, tình yêu vốn cũng chỉ đến thế.
Hiển nhiên hắn đã cùng Lâm phủ thương nghị đâu vào đấy. Trong mắt bọn họ, đó là cách giữ mặt mũi tốt nhất cho Lâm gia.
“Chỉ là… đứa nhỏ của chúng ta…”
Vịt Bay Lạc Bầy
Lăng Dạ bối rối, viền mắt đỏ hoe, cúi đầu dỗ dành:
“Đừng sợ, rồi chúng ta vẫn sẽ có con…”
“Chờ nàng bình phục, ta sẽ cầu xin phụ hoàng ban hôn, một khi đã danh chính ngôn thuận làm người của bổn vương, sẽ không còn ai dám khinh thường nàng nữa.”
Hắn nói được thì làm được. Hắn cho ta mạo nhận thân phận “Minh châu lưu lạc của cố vương gia”, sau đó lên Kim Loan điện dâng biểu cầu hôn, lại thêm hoàng hậu âm thầm nói tốt bên tai, hoàng đế rốt cuộc cũng đồng ý.
Trong chốc lát, khắp kinh thành rộ lên lời bàn tán:
“Chỉ là một vũ cơ nho nhỏ, vậy mà sắp gả cho đương kim Thân vương, một bước hóa phượng hoàng.”
Song ngoài mặt không ai dám dị nghị, đều ngậm miệng câm lời.
Lăng Dạ đích thân mời thợ thêu giỏi nhất trong cung, đặt may cho ta hỷ phục rực rỡ nhất, tam môi lục sính, lễ nghi đầy đủ.
Ngày đại hôn.
Hoàng đế cùng hoàng hậu chủ trì hôn lễ.
Lăng Dạ đầy kích động, đứng trước triều thần mà nói:
“Cảnh Phiên Phiên đức hạnh đoan trang, tính tình nhu hòa, tình ý sâu đậm với ta, nguyện dùng mạng sống bảo hộ ta, cùng ta kết tóc trăm năm, phu thê hòa thuận, song sinh hạnh phúc.”
Lời tỏ tình thâm tình như thế… suýt nữa ta đã cảm động thật rồi.
Ta cụp mắt dịu dàng, rồi từ tốn ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn vào mắt hắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-biet-truong-ca/chuong-18.html.]
“Tuy Phiên Phiên là nữ nhi, song cũng hiểu nghĩa lớn quốc gia — sao có thể… gả cho kẻ thông địch phản quốc?”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lăng Dạ lập tức đông cứng.
Ta từ tay áo rút ra một xấp thư – đều là chứng cứ thư từ qua lại giữa hắn và gián điệp ngoại quốc, bao gồm cả thất bại trong trận chiến nọ — đều là do hắn cố ý để lộ quân tình.
Sinh mạng bách tính Đại Chu, hắn chưa từng để tâm.
Chỉ cần có ngoại bang chống lưng, ngôi vị thái tử tất thuộc về hắn.
Cả đại điện chìm trong tĩnh lặng.
Thư được dâng lên hoàng thượng.
Trong mắt Lăng Dạ thoáng hiện kinh ngạc, rồi tan biến như chưa từng có, sắc mặt hắn trắng bệch như tro tàn, như thể có ngàn mũi d.a.o đang cắt vào tâm can hắn.
Gương mặt tuấn tú ấy thoáng qua trăm vạn cảm xúc, sau cùng hóa thành tuyệt vọng.
Hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng chẳng thể hỏi thành lời.
Ta biết… hắn muốn hỏi: “Vì sao?”
Ta mỉm cười nhạt:
“Rốt cuộc… cũng chờ được ngày này rồi.”
Hắn từng nói, sẽ lấy giang sơn làm sính lễ, cưới ta về làm vương phi — tự cho là yêu ta sâu đậm.
Mà hắn đâu biết, từ đầu đến cuối… chỉ là một ván cờ.
Chỉ khi mọi tình yêu đều là giả, mới có thể moi t.i.m hắn ra, nghiền nát thành tro bụi.
Tâm c.h.ế.t rồi, người cũng chẳng còn.
Hoàng đế giận dữ, lệnh áp giải Lăng Dạ vào thiên lao, chọn ngày thẩm vấn.
Khi đi ngang qua ta, đôi mắt hắn đỏ lòm, thấp giọng hỏi như lẩm bẩm:
“Vì sao phản bội ta…?”
Ta cười khẽ, ánh mắt sắc như gươm:
“Ta vốn chưa từng thuộc về ngươi — lấy gì mà gọi là phản bội?”
Trong đáy mắt ta thoáng hiện một tia chế giễu:
“Kẻ hại c.h.ế.t tỷ tỷ ta… ngươi nghĩ ta sẽ yêu ư?”