Vừa bị ném mạnh xuống giường, thân thể Lăng Dạ liền đè lên. Chàng cắn lấy môi ta, như thể chỉ có nuốt chửng ta sống mới có thể trút hết cơn giận trong lòng.
Chàng xé toạc y phục của ta, còn ta thì chỉ lặng lẽ rơi lệ, không phản kháng, không nói lời nào, để mặc chàng trút giận lên thân thể ta.
Vịt Bay Lạc Bầy
Đột nhiên, chàng dừng lại. Đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc, chất vấn:
“Sao nàng lại phản bội ta?”
“Thiếp… chưa từng phản bội người.”
Ta rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào giải thích.
“Vẫn còn diễn cái trò giả vờ đáng thương đó sao?”
Lăng Dạ ghì chặt cổ tay ta, trong ánh mắt giận dữ thoáng qua một tia thê lương.
“Thiếp không có… là tứ hoàng tử hẹn gặp thiếp, nói có thể giúp người giải quyết khó khăn. Kết quả… hắn muốn mua chuộc thiếp, muốn trong ngoài phối hợp… Thiếp định rời đi, thì—”
Ta trợn to mắt, giọng vẫn còn sợ hãi:
“Thì người và quận chúa xuất hiện…”
Lực siết nơi cổ tay ta dịu đi đôi chút.
“Điện hạ, thiếp chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, được người ưu ái, có thể ở bên cạnh người, thiếp đã thấy mãn nguyện lắm rồi… chưa bao giờ dám mơ xa.”
“Thiếp không hiểu triều chính, cũng không hiểu âm mưu quyền mưu gì cả… thiếp chỉ muốn người vui. Gần đây, thiếp thấy người ăn không ngon, ngủ không yên… Người lại sủng ái thiếp như thế, thiếp chỉ muốn làm gì đó cho người thôi.”
“Thiếp thực sự không biết tứ hoàng tử muốn lôi kéo thiếp, hãm hại người. Những gì hắn nói, thiếp không đồng ý…”
Nước mắt ta rơi xuống hai bên tóc mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-biet-truong-ca/chuong-13.html.]
“Là thiếp vô dụng, không có quyền thế, không giúp được gì cho người, còn suýt nữa bị kẻ có dã tâm lợi dụng…”
Ánh mắt Lăng Dạ dần dịu xuống. Tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng chàng cũng buông tay ta ra.
Chàng lập tức gọi thị vệ đến:
“Tra khảo kẻ đưa tin hôm nay, dùng… cực hình!”
Ta biết, lần này Tích Túy chắc chắn gặp xui xẻo rồi.
Rất nhanh, thị vệ quay lại bẩm báo:
“Tích Túy đã khai rồi, là do quận chúa an bài để nàng ta làm tai mắt bên cạnh Cảnh cô nương. Nàng ấy còn nghe thấy rõ, cô nương và tứ hoàng tử hoàn toàn không hề cấu kết.”
Lăng Dạ tin rồi.
Chưa nói đến việc trước đó Lâm Nguyệt Nhi bỗng dưng ban cho ta một tỳ nữ “tốt bụng”, chỉ riêng mấy hình phạt tra khảo đó, đến đại hán cũng không chịu nổi.
Lăng Dạ nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím trên cổ tay ta, động tác rất khẽ, giọng run rẩy:
“Xin lỗi… ta đã làm nàng đau.”
“Phiên Phiên không sợ đau, cảm ơn điện hạ đã trả lại trong sạch cho thiếp.”
Nước mắt lưng tròng, ta khẽ mỉm cười:
“Người đối xử với thiếp, thật sự rất tốt…”
Lăng Dạ không đáp, chỉ cúi đầu giúp ta bôi thuốc, giọng dịu dàng:
“Từ nay, đừng bao giờ nói mình thấp hèn nữa. Có bản vương ở đây, nàng sẽ là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.”