Ta vốn không xứng ở bên cạnh A Tỷ, người là nữ nhân nhân từ nhất dưới cõi trời này.
Còn ta… là kẻ dơ bẩn.
Lúc dùng đá đập nát đầu phụ thân, ta chẳng hề do dự. Nhìn thấy óc trắng xám chảy ra đất, trong lòng lại dâng lên một tia khoái ý khó hiểu.
Còn cái tên ngu ngốc năm xưa từng ức h.i.ế.p ta, cũng là do ta lén hạ độc khiến hắn bỏ mạng.
Ta giấu trong mình răng độc, trời sinh ác chủng, có thù tất báo.
Ta là cái bóng trốn trong tăm tối. A Tỷ là vầng nguyệt trên trời cao. Một kẻ như ta… há có tư cách đứng cạnh nàng?
Lăng Tiếu phái người đưa ta đến chốn lưu đày, cũng xem như giữ đúng lời hứa. Khi tới nơi, liền lặng lẽ tha tội cho ta, để ta được tự do vân du tứ hải.
Thôn nhỏ nơi biên tái, mờ mịt tro xám. Ta nghe tiếng vịt ngan kêu vang, lệ bất giác tuôn trào.
Tiếng vịt ngan nhỏ của chúng ta vang rồi đó, A Tỷ, tỷ có nghe thấy chăng?
Ta nắm chặt cây trâm gỗ, chợt phát hiện nơi bí ẩn sâu kín, có khắc hai chữ nhỏ như đầu ruồi — “Trường Ly”.
A Tỷ… tỷ đã liệu trước rằng ta và tỷ sẽ ly biệt dài lâu như vậy sao?
Ta đứng nơi bờ sông, mấy lỗ băng bị đập vỡ loang lổ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nếu ta nhảy vào… có thể sẽ gặp được A Tỷ chăng?
“Cô nương, trâm trong tay cô đẹp thật đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-biet-truong-ca/chuong-20.html.]
Một phụ nhân đang giặt đồ bên sông thấy ta, cất lời.
Ta chỉ mỉm cười, cẩn thận cài lại cây trâm.
“Ta coi bộ như là gỗ Trường Ly đấy.”
Phụ nhân chỉ một gốc cây bên bờ: “Chính là nó đó.”
Ta ngẩng đầu nhìn, tiết đông không gió không tuyết, cây kia lặng lẽ đứng đó, cành khô xác xơ, tựa như đã chết.
“Ha ha, cô nương đừng thấy nó đông tàn uể oải, đến xuân sang nó lại đ.â.m chồi, hồi sinh đấy.”
Phụ nhân cười hiền từ, nhẹ giọng nói.
Ta tin, nó sẽ hồi sinh.
Ta ở lại nơi đây, nuôi thật nhiều vịt con ngan nhỏ. Về sau ta mới hay, gỗ Trường Ly còn mang một ý nghĩa khác — quên đi quá khứ, bắt đầu lại, thiêu cháy sinh mệnh, tìm được hy vọng.
—【Hoàn】—
Nếu hữu duyên, xin tặng một dấu thích miễn phí.
Nguyện chư quân bình an, hoan hỉ.