Ly Biệt Trường Ca

Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng vậy, không ai dám bỏ rơi ta.

Ta hiểu rõ, Lăng Dạ là kiểu người như thế - cao cao tại thượng, trong mắt chỉ có chính mình, không ai được phép thách thức uy nghiêm của chàng, dù là Lâm Nguyệt Nhi - người được nâng niu trong lòng bàn tay - cũng không có tư cách ấy.

Lẽ đời này, ta hiểu. Nhưng Lâm Nguyệt Nhi thì không.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nàng ta dựa vào lời hứa thanh mai trúc mã năm xưa, ỷ được sủng ái mà kiêu căng ngạo mạn, nghĩ rằng lời thề của nam nhân sẽ bền vững dài lâu. Thật ra, tất cả chẳng qua chỉ là bong bóng trong nước, dù đẹp đến mấy, cũng chỉ cần một chạm là vỡ tan.

Ta càng thuần phục trước Lăng Dạ, chàng lại càng thiên vị ta.

Yêu chàng, mà không trói buộc chàng.

Chỉ cần như một con mèo nhỏ nép bên người, ngoan ngoãn hiểu chuyện, dịu dàng đáng yêu, ỷ lại và tin tưởng thì sự sủng ái của Lăng Dạ đã bắt đầu nghiêng về phía ta rồi.

Đến khi ta và Lăng Dạ trở về phủ, mới biết Lâm Nguyệt Nhi đã gây họa.

Tối qua, nàng cưỡi ngựa trở về, tiện tay quất roi c.h.ế.t một người. Trùng hợp thay, đó lại chính là cháu đích tôn của Hầu gia Trung Dũng.

Nàng dựa vào thân phận quận chúa và vị hôn thê tương lai của Thần vương mà đè đầu cưỡi cổ người khác. Dù sao, c.h.ế.t trong tay nàng ta không phải một hai người, nhiều nhất cũng chỉ là bồi thường ít bạc.

Nhưng lần này, đối phương nhất quyết không chịu, còn đòi kéo quận chúa vào cung diện thánh.

Lâm Nguyệt Nhi nghiến răng, vừa tức giận vừa ấm ức trước mặt Lăng Dạ:

“Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, c.h.ế.t thì chết, có gì ghê gớm? Lại chẳng phải người có thân phận cao quý gì, chẳng lẽ bản quận chúa còn phải lấy mạng bồi thường cho nó?”

 “Chỉ là một đứa trẻ thôi sao?”

Câu nói ấy khiến nắm tay Lăng Dạ siết chặt, một lúc lâu mới buông ra, sắc mặt lạnh như băng:

“Bản vương sẽ đích thân nói chuyện với Hầu gia Trung Dũng, nàng về trước đi.”

Thần vương vẫn là Thần vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-biet-truong-ca/chuong-11.html.]

Chàng cho mời Hầu gia Trung Dũng đến phủ uống trà, vừa gõ vừa dọa, buộc đối phương phải ngậm miệng cho yên.

Lâm Nguyệt Nhi vẫn chưa hài lòng, nàng muốn Hầu gia phải đích thân đến xin lỗi. Tất nhiên, Lăng Dạ không đồng ý.

Nàng không cam tâm, bám riết lấy Lăng Dạ, nhưng chàng tránh mặt không gặp. Ngay cả ngày sinh nhật nàng, chàng cũng viện cớ vắng mặt.

Lâm Nguyệt Nhi giận dữ, trút giận lên đám hạ nhân trong phủ. Nàng cho rằng trước đây, bất cứ ai làm nàng không vui, Lăng Dạ đều thay nàng trút giận. Giờ chỉ là một cái chức Hầu gia Trung Dũng hữu danh vô thực, chẳng lẽ chàng lại sợ?

Hầu gia Trung Dũng vì mất cháu mà không dám công khai đối đầu, chỉ có thể ngấm ngầm dùng quan hệ, ra tay ngáng chân Lăng Dạ, thậm chí còn liên tục dâng tấu chương lên hoàng đế tố cáo chàng.

Dù có hoàng hậu chống lưng, triều đình từ lâu đã xem chàng là thái tử không thể thay thế—nhưng thế sự vô thường, ngôi vị ấy đâu phải chỉ thuộc về riêng chàng?

Những hoàng tử khác của Đại Chu đã sớm dòm ngó ngai vàng, giờ ngửi được mùi máu, bắt đầu rục rịch đào góc tường.

Hôm ấy, ta ra phủ chọn vải. Tỳ nữ mới tên Tích Túy hỏi ta có đến cửa tiệm quen không.

“Ta khát nước, ghé trà lâu mới mở ở phía nam thành uống tách trà đã.”

Ta ngồi kiệu đến trà lâu, đi thẳng lên tầng hai, vào một gian phòng kín đáo. Bên trong, là Tứ hoàng tử—Lăng Tiếu.

Uống trà xong, ta khẽ cúi người hành lễ, xoay người định rời đi.

“Cảnh Phiên Phiên, nàng thông minh đấy.”

Ánh mắt Lăng Tiếu như thể xuyên thấu lòng ta.

“Tứ hoàng tử quá khen.”

Ta khẽ gật đầu, vừa đẩy cửa ra, liền đối diện ngay ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm của Lăng Dạ.

Bên cạnh chàng, là Lâm Nguyệt Nhi với vẻ mặt ngạo mạn như vừa bắt gian tại trận.

“Ca ca Lăng Dạ, muội đoán đúng mà! Con tiện nhân này—Cảnh Phiên Phiên—quả nhiên không ra gì!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận