LÃO ĐẠI LÀ CHỒNG TÔI
Chương 2
Chương 2
Tôi nhận ra trong đáy mắt Lục Đình Quân có vài phần lúng túng, nhưng rất nhanh thu lại trở về trạng thái lãnh khốc.
Bây giờ còn kịp
Phó Đình Quân ra hiệu cho dừng xe, toan mở cửa thì tôi vội kéo hắn lại , cười cười :
để hôm khác vậy, hôm nay em còn hơi mệt.
được, chúng ta về nhà.
Trên đường đi tôi không nói thêm lời nào, phần vì vừa tỉnh lại, phần vì vết thương trên đầu vẫn đang quấn băng, tôi hơi khó chịu nhắm mắt lại.
Nhận thấy sự khó chịu của tôi, Lục Đình Quân kéo tôi tựa lên vai anh ta, tôi cũng chẳng buồn đẩy ra nữa, thật sự hơi mệt rồi.
Sau khi đến biệt thự, trong lúc tôi đang mơ màng, đã được anh ta bế lên đưa vào trong nhà thẳng lên lầu.
Căn phòng một gan màu tối u ám… anh ta đặt tôi xuống giường, lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
tỉnh rồi
đây là nhà chúng ta sao.
đúng vậy
Nhìn căn phòng một lượt, như biết tôi sẽ thắc mắc gì, anh ta tiếp lời.
sau khi kết hôn chúng ta sẽ sống ở đây, nên vẫn chưa đầy đủ , em cần thêm gì tôi cho người chuẩn bị .
được
Quả nhiên, tôi càng giám khẳng định anh ta không thể là chồng tôi, mặc dù lời lẽ của anh ta rất cẩn trọng và không lộ sơ hở nào.
Tôi thay quần áo thoải mái một chút, nhìn tủ đồ đủ phong cách mà tôi choáng váng , trẻ trung, sexy, đáng yêu, kín đáo đều có… chẳng lẽ trước đây tôi cũng mặc đa dạng như vậy sao.
Thay đồ xong tôi leo lên giường đi ngủ, muốn nghỉ ngơi nhiều để nhanh khôi phục lại kí ức bị mất. Khi chưa thể nhớ lại hết, tôi sẽ ở lại chỗ này, về việc Lục Đình Quân tiếp cận tôi, tôi cũng không thể hoàn toàn tin hắn.. nhưng trong tôi luôn có tia suy nghĩ hắn sẽ không làm hại tôi.
“Có thật hắn sẽ không làm hại tôi.”
Tôi đang ngủ thì cảm nhận được có người vào phòng tiến về phía giường tôi. Tôi chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ, bàn tay nắm chặt con d.a.o găm trong chăn đến toát mồ hôi.
Hắn ta khẽ chạm vào mặt tôi, tôi mở trừng mắt, dùng tay còn lại bắt lại tay hắn
ai.
Nhận ra là Lục Đình Quân , tôi thu tay về trừng mắt nhìn anh ta.
Tôi nhận ra kí ức bị mất,, nhưng tay chân của tôi rất linh hoạt, ít nhiều cũng có chút võ … tôi càng muốn nhanh chóng nhớ lại…” rốt cuộc tôi là ai… tôi như thế nào.”