Lạn Khanh Hầu
Chương 13
Tân đế bước xuống khỏi long ỷ, đứng vững trước mặt ta, dường như nhìn ta thật lâu, sau đó đưa tay nâng cằm ta lên, nàng cười một tiếng:
"Lạn Khanh, trẫm đã sớm nói rồi, thiên hạ này chuyện gì nam tử làm được, nữ tử phần lớn cũng làm được, ngươi xem, hiện tại ngươi chẳng phải làm rất tốt sao?"
Nàng vừa nói ra những lời này, ta liền đỏ hoe mắt.
"Bệ hạ..."
Tân đế cắt ngang lời ta, nàng nói: "Lạn Khanh, ngươi là người trẫm tín nhiệm nhất, binh quyền ở trong tay ngươi, trẫm yên tâm."
Tân đế hỏi ta, có muốn giữ mạng cho Thẩm Tranh hay không.
Nàng bắt Thẩm Tranh vào ngục, hẳn là không do dự gì, đến bây giờ còn giữ mạng cho Thẩm Tranh, phỏng chừng là nể mặt phụ thân.
Chút tình nghĩa huynh muội giữa ta và Thẩm Tranh, có lẽ sau khi hắn cầm đồ của ta đi làm của riêng mình đã không còn nữa, huống chi, hắn và mẫu thân coi hôn sự của ta như một món hàng trao đổi.
"Tùy Bệ hạ quyết định."
Đây là câu trả lời của ta.
Nhưng ta biết nàng sẽ không g.i.ế.c Thẩm Tranh.
Phụ thân ngay hôm đó liền thỉnh cầu giải giáp về quê, người đem toàn bộ binh quyền giao cho ta, đây là việc cuối cùng người có thể làm để bảo vệ nhi tử.
Tân đế sẽ nể mặt người.
Ta và phụ thân hồi phủ, vừa vào cửa mẫu thân liền nhào tới, khóc lóc cầu xin phụ thân cứu mạng huynh trưởng.
Phụ thân nhìn Thẩm phủ và mẫu thân, không biết vì sao lại thở dài.
Ta không để ý mẫu thân đang nói gì, tâm tư của bà ấy đặt hết lên người con trai đang bị nhốt trong ngục, ta và Trịnh Âm Thư cách vài người nhìn nhau, nàng rất nhanh liền dời tầm mắt, tránh né ta.
Khoảng thời gian Thẩm Tranh xảy ra chuyện, đều là Trịnh Âm Thư quán xuyến nội trạch, nàng là muội muội của tiên Thái tử phi, hiện tại nhà mẹ đẻ và nhà phu quân đều không được yên ổn, mẫu thân là người quen oán trách, tự nhiên không nói được lời nào dễ nghe với nàng.
Bà ấy mắng Trịnh Âm Thư là sao chổi, hoàn toàn quên mất lúc trước Thẩm Tranh chính là vì muốn vì quan hệ với tiên Thái tử mới cầu hôn Trịnh Âm Thư.
Tiên Thái tử được truy phong làm Tĩnh Vương, tiên Thái tử phi hiện tại là Tĩnh Vương phi, nàng chỉ có một nữ nhi, còn những nữ nhân bên cạnh Tĩnh Vương lúc sinh tiền, giải tán thì giải tán, những người sinh con trai, cũng không thể trách Tân đế tàn nhẫn.
Không ai sẽ giữ lại mối họa lớn như vậy bên cạnh mình.
Về phần các Vương gia khác, người biết thời thế sớm đã nhận hoàng tỷ của bọn họ làm đế, người không biết thời thế tự nhiên không cần thiết phải sống tiếp.
Tân đế đăng cơ, không dung kẻ dị.
Trong số đại thần triều đình có một bộ phận, sau khi Tân đế đăng cơ liền im lặng đứng ra ủng hộ nữ đế, trong đó có không ít văn thần trẻ tuổi.
Mọi người liền biết, mưu đồ của Tân đế tuyệt đối không phải là nhất thời nổi hứng.