Lạn Khanh Hầu

Chương 11

Trong bóng tối, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của nàng.

Ta đưa tay ra với lấy nàng, không buông ra, truyền hơi ấm của ta sang.

"Ngủ đi."

Trịnh Âm Thư khựng lại, sau đó chậm rãi không động đậy nữa.

Ta nghe tiếng thở bên tai dần dần dài ra và đều đặn, Trịnh Âm Thư sau khi ngủ say càng tuân theo bản năng hơn, nàng theo bản năng hướng về phía nguồn nhiệt.

Nàng vốn dĩ quay lưng về phía ta, lúc này, trước mắt ta xuất hiện khuôn mặt ngủ say an tĩnh của nàng.

Cánh mũi phảng phất hương thơm trên người Trịnh Âm Thư.

Ta không buồn ngủ lắm.

Thị lực của ta vào ban đêm không tệ, ánh mắt nhìn xuống, có thể dễ dàng nhìn thấy môi nàng, dù trong bóng tối, vẫn rất đẹp.

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn căn bản không phải là hành vi của quân tử.

Đáng tiếc ta không phải quân tử gì, cũng chưa bao giờ coi hai chữ "quân tử" là chuẩn mực của mình.

Ta lặng lẽ đến gần, hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi Trịnh Âm Thư.

Khoảnh khắc đó, ta dường như có thể nghe thấy tiếng sấm vang trong lồng ngực, cảm giác này thật tốt đẹp, ta không nỡ buông ra.

Chỉ là ta lại sợ làm kinh động đến nàng.

Nhưng sự việc không như mong muốn, ngay sau đó ta thấy lông mi Trịnh Âm Thư run lên, nàng tỉnh dậy.

Không mở mắt.

Ta liền ôm lấy nàng, hạ giọng nói bên tai nàng: "Âm Thư."

Đây là lần đầu tiên ta gọi tên nàng sau ngần ấy thời gian.

"Tỷ đừng tỉnh lại" ta được voi đòi tiên vuốt ve khuôn mặt nàng, giọng nói rất nhẹ, "Ngày mai ta đi rồi chưa chắc đã có thể trở về, tỷ cứ để ta phóng túng một lần đi."

Lông mi nàng run càng dữ dội, ta lại đến gần, cẩn thận nếm thử môi nàng.

Sau đó buông ra, ôm nàng vào lòng.

Một lúc lâu sau, ta cảm nhận được y phục trước n.g.ự.c bị nước mắt thấm ướt, ta không biết vì sao nàng khóc, là vì bị ta khinh nhờn, hay là... cũng sợ ta thật sự không trở về.

Chúng ta không nói gì nữa.

Nhưng đêm nay thật sự tốt đẹp đến không chân thực, đến nỗi sáng hôm sau khi ta rời khỏi phòng nàng, nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Trịnh Âm Thư vẫn còn có chút ngây ngẩn.

14

Trước khi lên đường, Thái tử vừa uy vừa dụ nói với ta một phen, hắn muốn ta cân nhắc đến tương lai của Hầu phủ và phụ - huynh.

Những lời này mấy ngày nay ta nghe quá nhiều rồi, không chỉ Thái tử nói với ta như vậy, mà còn có mẫu thân nữa.

Thẩm Tranh lúc này lại trốn ở phía sau mẫu thân.

Trước khi rời kinh thành, ta quay đầu nhìn lại, Trưởng công chúa đứng trên tường thành nhìn ta từ xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận