17
Ta đang hầm cháo bên này, chợt nghe thấy tiếng mắng giận dữ của Lâm Khinh Vãn.
Chuyện cũng chẳng có gì lạ.
Sau đó lại nghe thấy tiếng mắng giận dữ của cha ta.
Ta vớ lấy cái xẻng nấu, lao thẳng ra ngoài.
Lâm Khinh Vãn đã bị quan binh bắt giữ.
Tên đầu lĩnh tai to mặt lớn xoa tay cười gian:
"Đảo hải ngoại Bồng Lai mà lại nuôi được mỹ nhân yêu kiều thế này. Không nộp thuế thì lấy nàng mà thế vào đi!"
Bàn tay trơn nhẫy của hắn sắp sửa đưa lên mặt Lâm Khinh Vãn.
Ta vội bước lên nịnh nọt: "Quan gia, xin chờ một chút! Ta nhớ năm nay nhà chúng ta đã nộp thuế rồi mà."
Cha ta đè lại, bảo ta mau biến đi xa chút.
Tên đầu lĩnh ghé sát lại ta: "Vận may tốt, vận may tốt, hôm nay lại gặp được hai mỹ nhân tuyệt sắc."
Hắn hắng giọng: "Chính sách thu thuế đổi rồi, một năm thu hai lần."
Ta tức đến nỗi suýt bật cười, bắt nạt dân đen đúng không?
Nhưng ta vẫn lấy món đồ đáng giá cuối cùng trên người ra.
Cái này đã đủ chưa?
Ánh mắt hắn lập tức sáng rực, nhìn chằm chằm vào cây trâm đỏ.
Rồi lại liếc nhìn chúng ta.
Mắt đảo một vòng, nói: "Thôi thì, tạm khấu trừ một phần vậy! Các tiểu mỹ nhân, tháng sau ta lại tới."
Chúng ta bị hắn nhắm tới rồi.
Ta đang cân nhắc nên đổi chỗ ở hay xuống biển mò ngọc trai để nộp thuế.
Thì Lâm Khinh Vãn bĩu môi, nói: “Sao tỷ lại giữ cây trâm đó lại, có phải vì hắn không?"
"Không phải, ta chỉ tiện tay mang theo thôi."
"Nói bậy, rõ ràng ta đã nhìn thấy cả rồi. Lúc hắn nới roi ngựa cho tỷ đã nhét nó vào tay tỷ. Bao năm qua, có phải nửa đêm tỷ vẫn hay dậy ngắm cây trâm này, tưởng niệm người trong lòng không?"
Trí tưởng tượng của nàng thật sự quá phong phú.
Mà nàng lại sắp khóc rồi.
Ta thấy hơi phiền lòng: "Phải phải phải, được chưa?"
Lâm Khinh Vãn sụp đổ, lao thẳng xuống biển.
Bão bình luận: [Yêu một nữ thẳng, nỗi đau cả đời.]
[Nếu là tôi tôi cũng sụp đổ, tỷ tỷ tốt à, người nhìn ta một cái đi.]
[Đệt, chó con đang chạy về phía Bồng Lai kìa.]
[Wow wow wow!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-ngu/chuong-10.html.]
18.
Lâm Khinh Vãn nhặt được mấy viên ngọc trai, tức tối ném cho ta.
Nàng bảo không muốn nợ nhân tình của ta, chúng ta từ nay không ai nợ ai.
Ta "ồ" lên.
Nàng thở dài: "Thì ra tỷ thật sự không muốn vướng bận gì với ta."
Ta muốn đ.â.m đầu vào tường mà c.h.ế.t mất!
…
Hôm ấy, ta vừa từ dưới biển lên, đôi mắt bị nước biển kích thích đến mức cay xè.
Đột nhiên có kẻ dùng vật gì đó dí vào sau lưng ta, theo kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm của ta.
Thì đó là một con d.a.o găm.
Ta lập tức lấy mấy viên ngọc trai vừa mò được ra, nói:
"Tráng sĩ, trong túi ta chỉ có ngần này thôi. Có thể đổi được mấy lượng bạc, ngươi cứ cầm đi, ta xem như chưa từng thấy. Tráng sĩ…"
Hắn không lấy ngọc trai.
Ta chỉ cảm nhận được hơi thở của hắn càng lúc càng gần.
Cuối cùng, hắn ôm lấy ta từ phía sau, cằm nhẹ nhàng tựa vào vai ta.
Ta định ngoảnh lại nhìn, hắn bèn che mắt ta lại.
Ta còn định nói gì đó, lại cảm giác được cổ mình bị hắn cọ qua, ướt lạnh.
Hắn… làm sao vậy.
Đến khi ta hoàn hồn, bốn phía đã không còn bóng người.
Ta sờ lên vết nước trên cổ, thứ nước có mùi mặn hệt như nước biển.
Kể từ hôm đó, không còn ai tới đòi ta những khoản thuế vô lý nữa.
Vật phẩm trên đảo càng ngày càng phong phú.
Ngay cả vịt xào tương, gà chiên muối, bánh chưng mật, bánh đường,… thứ nào kinh thành có, nơi đây cũng có bán.
Hơn nữa, giá còn rẻ hơn cả kinh thành.
Nhà tranh của chúng ta dột nước, còn chưa kịp gọi thuyền chủ tới sửa giúp, đã có nghĩa sĩ đi ngang sửa xong.
Nước trong chum chưa từng cạn, gạo trong lu lúc nào cũng đầy.
Cha ta bảo chắc là gặp quỷ rồi.
Lâm Khinh Vãn lại nói, có thứ xấu xa nào đó đang động tình, dụ dỗ người ta.
Bão bình luận bay đầy trời: [Chó con ngoan ngoãn.]
[Chó con ngoan ngoãn.]
[Chó con ngoan ngoãn.]
Ta đang nhóm lửa bên bếp, tranh cãi với Lâm Khinh Vãn cách nấu ốc tối nay.
Cha ta lại đột nhiên ngã khỏi ghế lắc.