KHÔNG TỪ BIỆT THANH SƠN

9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nam nhân cứng cỏi, từng xông pha chiến trường… lại vì ta mà rơi lệ.

 

“Ta chưa từng sợ chàng.” Ta nâng tay, ôm lấy khuôn mặt hắn.

“Tề Hành, ta chưa bao giờ sợ chàng.”

 

“Cho dù ngươi là Chiến thần, Sát thần, hay hung thần, ta cũng không sợ.”

 

“Trong mắt ta… chàng vẫn chỉ là Tề Hành của thôn Đào Nguyên.”

 

Ánh mắt hắn run lên.

 

Ta ôm cổ hắn, thì thầm:

“Điều ta sợ là… ta yêu chàng quá nhiều, đến mức không thể rời đi. Nên năm đó… mới không từ mà biệt.”

 

“Xin lỗi.”

 

 

 

Đêm ấy, Tề Trấn Hành không trở về phòng bên, mà ở lại trong điện của ta.

 

Ta cuộn mình trong vòng tay hắn, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, lần đầu tiên từ khi về Nam Vệ, ngủ được một giấc thật yên bình.

 

Ta mơ thấy… chúng ta vẫn còn ở thôn Đào Nguyên.

 

Hắn săn b.ắ.n cả ngày về, liền giúp ta dựng xích đu trong sân.

 

Còn ta, học theo mấy bà mối trong thôn làm bánh nướng cho hắn, nhưng bánh nướng ra cháy đen sì.

 

Hắn vẫn ăn sạch, không bỏ sót cái nào.

 

Chỉ dịu dàng đề nghị:

“Nương tử, lần sau nướng lửa nhỏ một chút. Bánh này ăn ngon, nhưng lần tới chắc chắn sẽ ngon hơn nữa.”

 

Thật là một giấc mơ đẹp.

 

 

Tề Trấn Hành nói, Khúc Ung hiện đang dòm ngó ngôi vị của ta, nhất là khi ta đã mang thai.

 

Nếu đứa trẻ ra đời, vị thế đệ nhất người kế vị của hắn sẽ không còn nữa.

 

Địch trong tối, ta ngoài sáng, những mũi tên trong bóng đêm khó lòng đề phòng.

 

Ta trầm ngâm:

“Vậy phải làm sao ép hắn lộ mặt?”

 

Tề Trấn Hành nhìn ta, khóe môi cong lên:

“Nếu hắn chưa có nhược điểm… thì ta và nàng sẽ tạo ra một cái.”

 

14

 

Vương phủ.

 

Một mưu sĩ hớt hải xông vào thư phòng, giọng đầy hoảng hốt:

“Vương gia! Xảy ra chuyện rồi!”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Khúc Ung nhíu mày, sắc mặt trầm xuống:

“Chuyện gì?”

 

“Nghe nói đêm qua tuần phòng doanh ở ngoại thành bắt được một người. Theo lời đồn, hắn chính là một trong những thích khách ám sát Bệ hạ ba năm trước! Hiện tại đã bị áp giải tới Đại Lý Tự!”

 

Ầm—

 

Khúc Ung bật dậy, động tác quá mạnh khiến chiếc bàn trước mặt suýt bị lật nhào.

 

Hắn trầm giọng, nghiến răng hỏi:

“Không phải mấy kẻ năm đó đã xử lý sạch sẽ rồi sao?!”

 

“Đúng vậy!” Mưu sĩ gật đầu liên tục, mặt mày tái nhợt. “Hồi đó Trương Đại báo cáo là đã xử lý gọn ghẽ. Chỉ là… hắn từng nói có một tên thích khách bị đ.â.m trúng ngực, rơi xuống vực sâu, xác không tìm thấy. Chẳng lẽ… hắn thực sự còn sống quay về?!”

 

“Vô dụng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-tu-biet-thanh-son/9.html.]

 

Khúc Ung rít lên một tiếng, bước qua bước lại trong phòng, trán nổi gân xanh.

 

“Nếu thực sự là hắn… vậy thì phiền phức rồi.”

 

Hắn hạ thấp giọng, ánh mắt lạnh băng:

“Lập tức phái người đi thăm dò hư thực. Tuyệt đối đừng để người khác sinh nghi.”

 

“Tuân mệnh!”

 

 

Những ngày gần đây, Đại Lý Tự bận rộn dị thường.

 

Nghe nói bắt được một tội phạm tày đình, nhốt tận cùng trong lao thất, lại còn bố trí trọng binh canh giữ nghiêm ngặt.

 

Ngay cả ngục tốt mang cơm mỗi ngày cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra.

 

Trăng treo trên cành liễu, đêm tối phủ khắp vương thành.

 

Một bóng đen nhẹ nhàng lẩn vào Đại Lý Tự, tránh thoát mọi ánh mắt canh phòng.

 

Hắn đổi sang trang phục của ngục tốt, thản nhiên vượt qua từng lớp gác, tiến đến trước cánh cửa của phòng giam tận cùng.

 

Tiếng khóa sắt mở ra trong im lặng.

 

Hắn bước vào, trong tay nắm chặt một con d.a.o găm, giọng lạnh như băng:

“Kẻ đáng lẽ c.h.ế.t từ lâu, lại cứ bám víu hơi tàn sống sót, khiến chủ tử ta phiền lòng.”

 

Dao vung lên, đường kiếm nhanh như chớp, nhắm thẳng vào người đang bị xiềng xích nơi góc phòng.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc mũi d.a.o sắp chạm tới, kẻ tưởng như kiệt sức bỗng giật mạnh cánh tay.

 

Xoảng!

 

Xiềng xích va chạm làm vang lên âm thanh chói tai.

 

Cổ tay quấn xiềng sắt cản lại nhát dao, rồi thuận thế quét mạnh, hất văng hung thủ lùi lại.

 

Thích khách kinh hãi, linh cảm nguy hiểm trào lên.

 

Hắn xoay người định chạy trốn—

 

Nhưng đã bị một bàn tay rắn như thép tóm chặt vai, kéo giật lại.

 

Cả hai quấn vào trận ác đấu trong không gian chật hẹp.

 

Càng đánh, thích khách càng hoảng sợ—hắn hoàn toàn không phải đối thủ!

 

Thì ra… tất cả chỉ là một cái bẫy!

 

Chỉ một lát sau, cả tứ chi hắn đã bị bẻ gãy, chiếc hàm cũng bị trật khớp, răng nanh tẩm độc ẩn trong miệng bị moi ra.

 

Hắn giờ đây trở thành một tù nhân bất lực, run rẩy nằm dưới đất.

 

Người đàn ông đối diện vỗ nhẹ lớp bụi trên y phục, chậm rãi buộc lại mái tóc tán loạn, lộ ra gương mặt anh tuấn, góc cạnh, ánh mắt kiên nghị lạnh lẽo.

 

“Tề…”

 

Thích khách nhìn hắn, hai mắt trừng lớn đầy kinh hãi.

 

Nhưng xương hàm đã bị trật, hắn chỉ phát ra những âm thanh rời rạc, không thể nói trọn vẹn lời.

 

15

 

Khi ta hạ chỉ niêm phong phủ Nhiếp Chính Vương, Khúc Ung đã sớm không còn ở trong thành.

 

Không ai biết hắn rời kinh thành từ khi nào.

 

Ta lập tức sai người truy bắt, nhưng nửa tháng sau chỉ nhận được tin báo—Khúc Ung đã khởi binh tại Lâm Viên thành ở miền Đông, dưới danh nghĩa “thanh quân trắc” (dẹp loạn bên cạnh vua), dẫn theo mấy vạn quân thẳng tiến về Nam Vệ vương thành.

 

“Hắn lần này… là thật sự tạo phản rồi.”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận