KHÔNG CẦN ĐUỔI, ANH KHÔNG XỨNG

Chương 4: Bị nhốt trong trại tâm thần

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tấn Bắc… chị g.i.ế.c em… em sợ quá…”

Lục Vũ Nhu nhào vòng tay Thẩm Tấn Bắc, nước mắt lã chã như mưa, cả run rẩy như thể thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Thẩm Tấn Bắc đưa tay vỗ nhẹ lên tóc cô , ánh mắt lạnh như băng. Hắn cúi xuống nhặt con d.a.o sàn, lưỡi d.a.o sáng loáng đặt sát cằm Lục Triều Nhan, giọng trầm thấp nhưng tuyệt tình: “Xin Vũ Nhu.”

Lời thốt chứa chút ấm nào.

Lục Triều Nhan cắn môi đến bật máu, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cứng cỏi: “Không đời nào!”

Thà chết, cô cũng hạ Lục Vũ Nhu!

Khóe môi Thẩm Tấn Bắc nhếch lên thành một đường cong tàn nhẫn. Hắn ấn mạnh đầu cô xuống, ép buộc cô quỳ, cúi đầu Lục Vũ Nhu: “Đây là món nợ cô trả cho Vũ Nhu!”

Lục Vũ Nhu cong môi đầy đắc ý, đôi mắt lóe sáng chiến thắng. Lục Triều Nhan , chị mãi chỉ là kẻ bại trận tay mà thôi.

Sự nhục nhã dồn nén khiến đầu óc cô choáng váng. Mọi thứ mắt xoay tròn chìm bóng tối.

“Chị … chị sẽ c.h.ế.t ?” Giọng Lục Vũ Nhu vang lên đầy hoảng loạn nhưng chẳng giấu nổi sự thỏa mãn ẩn sâu bên trong.

Nghe câu đó, trái tim Thẩm Tấn Bắc nhói lên một thoáng rõ nguyên do nhưng nhanh chóng nghiến răng, lạnh giọng: “Cô c.h.ế.t .”

Ngay đó, phất tay lệnh: “Người , đưa cô đến trại tâm thần cho !”

Khi Lục Triều Nhan mở mắt nữa, điều đầu tiên cô cảm nhận là sự lạnh lẽo vô tận.

trói chặt giường, tay chân khóa bằng những sợi xích mảnh lạnh băng, căn phòng một màu trắng lạnh lẽo, nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Cô đảo mắt quanh, đây tựa như bệnh viện nhưng cửa là cửa sắt kiên cố.

Rồi ánh mắt cô dừng chiếc bảng nhỏ treo ở đầu giường, ghi một dãy lạnh lùng - hiệu bệnh nhân tâm thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-can-duoi-anh-khong-xung/chuong-4-bi-nhot-trong-trai-tam-than.html.]

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Trái tim cô như rơi xuống vực sâu.

Không cần nghĩ nhiều, cô ai là đưa đến nơi .

Thẩm Tấn Bắc… thực sự tuyệt tình đến mức .

Khóe môi cô cong lên một nụ giễu cợt, tiếng lẫn trong nước mắt, nghẹn ngào và cay đắng: Đây chính là đàn ông mà từng tin sẽ che chở cả đời, yêu thương cả đời… cuối cùng vì một phụ nữ khác mà đẩy xuống tận địa ngục.

“Cạch…”

Tiếng cửa sắt mở phá tan tĩnh lặng.

Sở Thần bước , gương mặt căng thẳng khi thấy dáng vẻ của cô. Anh vốn đưa cô ngoài ngay nhưng cảnh tượng mắt khiến nghiến răng, cả run lên vì phẫn nộ.

“Hắn đối xử với em như , Lục Triều Nhan… em vẫn còn tình cảm với ?!”

Đôi mắt đen láy của cô nâng lên, bình thản và tuyệt vọng: “Không còn nữa.”

Tất cả niềm kiêu hãnh của cô, trong khoảnh khắc ép đầu cô quỳ xuống Lục Vũ Nhu, trong giây phút lạnh lùng vứt cô trại tâm thần… nghiền nát còn gì nữa .

Giọng cô khàn khàn nhưng kiên định: “Sở Thần, giúp em một việc… ?”

Anh sâu đôi mắt , ánh kiên quyết đến mức khiến tim thắt .

Anh khẽ gật đầu: “Em .”

“Điều tra về ruột của Lục Vũ Nhu cho em… tất cả thứ về bà .” Cô dừng , giọng lạnh lùng như băng giá phủ kín mùa đông: “Và… chuẩn cho em một bản đơn ly hôn.”

Sở Thần thoáng sững , đôi môi mím chặt, trầm giọng hỏi: “Em suy nghĩ kỹ ?”

Cô khẽ , một nụ xót xa đầy tự giễu: “Nhìn em bây giờ … nhếch nhác chẳng khác nào một con chó. Con thể cứ hạ thấp bản mãi như .”

Bạn cần đăng nhập để bình luận