“Tôi chỉ đập bức ảnh thôi mà, tính là vi phạm cái gì chứ!”
Đường Kiều Kiều bắt đầu hoảng loạn, đặc biệt là khi nhận ra các bạn học đang vô thức vây lại quanh cô ta, cô lập tức lên giọng quát tháo để che giấu sợ hãi:
“Đặng Quyên Quyên, Vương Thiên Vĩ, các người phản rồi hả?!”
Cái dáng vẻ sợ hãi đến cuống cuồng của cô ta lúc này, khiến tôi nhớ đến Đoạn Ninh Ninh.
Cô ấy từng rất nhiều lần đến phòng giáo viên phản ánh chuyện bị bắt nạt. Nhưng câu trả lời nhận lại luôn là:
“Đều là bạn cùng lớp cả, đùa giỡn một chút là bình thường, em đừng để bụng quá.”
“Mẹ của Kiều Kiều là hội trưởng hội phụ huynh đấy, đắc tội với họ thì thiệt thòi là em thôi.”
Hai người theo sát Đường Kiều Kiều nhất trước giờ—lần này lại không nghe lời.
Một phút đã trôi qua.
Thời gian như đóng băng ngắn ngủi.
Tôi thấy trong ánh mắt các bạn học: sự giằng xé, đau đớn, tuyệt vọng… nhưng nhiều hơn hết là bản năng sinh tồn.
Thứ bản năng nguyên thủy nhất của loài người—thú tính.
Cuối cùng, có người phá vỡ sự im lặng:
“Nếu không đưa cậu vào lò thiêu, thì tất cả chúng ta đều phải chết!”
Những tiếng đồng tình lập tức vang lên:
“Đúng vậy! Rõ ràng là cậu vi phạm quy tắc, sao lại bắt tụi tôi c.h.ế.t chung?”
“Là cậu dẫn đầu bắt nạt Ninh Ninh, còn đăng video khỏa thân của cô ấy lên mạng, tụi này nhịn đủ rồi! Không phải vì cậu, người ta đã không tự sát!”
Lời nói—chính là chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora.
“Các người chẳng lẽ chưa từng làm gì sao? Sao đổ hết lên đầu tôi?!”
Đường Kiều Kiều rít lên điên cuồng, vừa la hét vừa hoảng loạn lùi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-dan-thoat-khoi-nha-tang-le/chuong-7.html.]
Nhưng mọi người đã nhất trí, kéo cô ta ra ngoài không chút do dự.
Linh đường và phòng hỏa táng nằm ở hai đầu hành lang, một đầu là sự sống, một đầu là cái chết, cách nhau chỉ bằng một bước chân.
Trên hành lang, lang thang mười mấy cái xác, chính là các bạn học vừa mới c.h.ế.t ngoài sân.
Tôi đoán chỉ cần đếm ngược kết thúc, bọn chúng sẽ ngay lập tức lao vào tấn công.
“Cứu tôi với! Tôi không dám nữa đâu!”
“Quyên Quyên, Thiên Vĩ! Tôi sẽ bảo mẹ tôi tăng lương cho gia đình các cậu, làm ơn tha cho tôi đi!”
“Ba mẹ tôi sẽ không tha cho các người đâu!!”
Tiếng gào khóc của Đường Kiều Kiều như móc sắt móc thẳng vào da đầu, khiến người ta sởn tóc gáy.
Cô ta bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi, giọng van nài:
“Tiểu Đồng… tôi biết cậu là người tốt… làm ơn… cứu tôi đi…”
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi cúi đầu.
Đường Kiều Kiều giờ đây đã không còn dáng vẻ tiểu thư cao ngạo, nước mắt nước mũi lấm lem, khuôn mặt vừa đáng thương vừa thảm hại, như thể tôi là phao cứu sinh cuối cùng của cô ta.
Tôi ghé sát tai cô ta, thì thầm:
“Kiều Kiều, cậu chẳng phải thường nói… cầu xin tha thứ chỉ là hành động yếu đuối vô dụng, càng van xin càng khiến người ta muốn hành hạ hơn sao?”
Biểu cảm cô ta đông cứng lại, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
“Bây giờ tôi mới thấy… cậu nói đúng thật.”
Dứt lời, tôi nhét một cục giấy to vào miệng cô ta, bịt lại.
Bên kia, lò thiêu đã được mở.
Cả nhóm hợp sức đè Kiều Kiều xuống, nhấn vào trong, rồi đóng cửa lò lại.
Thời gian đếm ngược lúc ấy—chỉ còn chưa đến 30 giây.