Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vì sao ư? Khi đó… là vì cậu đấy, Tiêu Thần.”
Hành lang ngập trong mùi hôi thối khiến người ta nghẹt thở, nhưng tôi lại như không cảm thấy gì, vẫn cười nói.
“Chính vì sự đặc biệt mà cậu dành cho Đoạn Ninh Ninh, khiến tôi cảm thấy ghen tị.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Ai mà không thích Tiêu Thần chứ?
Xuất sắc, cầu tiến, điển trai, luôn giữ mình —
Trong vô số cô gái chủ động thể hiện tình cảm với cậu ấy, tôi thừa biết bản thân không đủ tư cách để so sánh, nên đến cả lời tỏ tình tôi cũng lười nói ra.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không ghen tị.
Câu trả lời ấy khiến ánh mắt Tiêu Thần thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-dan-thoat-khoi-nha-tang-le/chuong-13.html.]
Đối với mối tình đơn phương của tôi, cậu ấy chỉ nói vỏn vẹn ba chữ:
“Không cần thiết.”
Tim tôi khẽ trùng xuống — quả nhiên là vậy.
Đối với một người không quan trọng, cậu ấy chẳng thể cho nổi một phản ứng sâu sắc hay xúc động nào.
“Không cần thiết” — ba chữ ấy tóm gọn tất cả nỗi lòng của tôi.
Tiêu Thần quay đầu đi — nhưng không phải để tìm thức ăn.
Tìm thức ăn, xưa nay chỉ là cái cớ.
“Điều chúng ta thực sự phải tìm… là t.h.i t.h.ể của Đoạn Ninh Ninh.”