Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, mọi người liều mạng chạy về lại nhà tang lễ, dốc hết sức đẩy cánh cửa lớn đóng lại.

“Bùm! Bùm bùm—”

Từng tiếng va đập dữ dội vang lên bên ngoài.

Chúng tôi dồn hết trọng lượng cơ thể để chặn cửa. Sau từng đợt va chạm kịch liệt, bên ngoài dần trở nên yên tĩnh.

Tôi trượt người ngồi bệt xuống sàn, tim vẫn đập loạn, hơi thở rối loạn không thể ổn định.

Lúc này mới nhận ra toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

“Mọi người vào trong trước đã. Chúng ta phải làm rõ tình hình. Ai cũng không được đi vào nhà vệ sinh.”

Người lấy lại bình tĩnh đầu tiên là lớp trưởng Tiêu Thần.

Cậu ấy học giỏi, đầu óc tỉnh táo, không nghi ngờ gì là chỗ dựa lớn nhất của cả nhóm lúc này.

Giờ đây, chỉ còn lại hơn mười người trong lớp.

Tôi lúc này mới biết, hóa ra tất cả bọn họ đến đây đều vì cùng một lý do: một tin nhắn kỳ lạ.

“Có người nhắn tin đe dọa. Nếu chúng tôi không làm theo định vị, thì sẽ bị tung hết bí mật… Ai ngờ làm theo rồi mới biết nơi đó là một nhà tang lễ!”

Tôi thấy buồn nôn.

Tung hết cái gì? Là chuyện các người đã làm với Đoạn Ninh Ninh sao?

Căn phòng chìm trong sự sợ hãi nặng nề.

“Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ… cũng đừng nhìn vào mắt họ… Là Đoạn Ninh Ninh. Tin tức từng nói, lúc cô ấy chết… mặc váy đỏ!”

Tôi cả đời cũng không thể quên hình ảnh Ninh Ninh khi chết.

Cô ấy c.ắ.t c.ổ tay tự sát, mất m.á.u quá nhiều.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trên người mặc chiếc váy đỏ tươi, rực rỡ như một bông hoa sắp tàn.

Người c.h.ế.t oan, nếu tâm nguyện chưa trọn, sẽ không thể siêu thoát.

Vậy tâm nguyện của Ninh Ninh là gì?

Là báo thù sao?

Tôi khẽ đoán:

“Chúng ta… có lẽ nên tìm hiểu rõ nguyên nhân thực sự khiến cô ấy chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-dan-thoat-khoi-nha-tang-le/chuong-4.html.]

Nghe đến đây, không ít người bắt đầu bật khóc.

“Không thể nào… tôi chỉ khắc biệt danh lên bàn cô ấy thôi, vậy mà cũng tính là bắt nạt à?”

“Cô ấy tự tử mà! Là cô ta yếu đuối, không chịu nổi. Sao lại trách tụi tôi?”

Cơn phẫn nộ trào dâng trong lòng tôi.

“Lý luận kiểu ‘nạn nhân đáng tội’ của các người còn định dùng tới bao giờ?”

Đoạn Ninh Ninh là cán bộ vệ sinh.

Cô chỉ nhắc họ không nên hút thuốc trong lớp học.

Vì một câu nói, sau giờ học cô bị đám người đó đánh đập, sỉ nhục không thương tiếc.

“Người c.h.ế.t rồi mà còn nhỏ mọn, còn độc ác như vậy à? Giữa bạn học với nhau đùa tí cũng không được sao?”

Lúc này, có người nổi đóa:

“Đùa cái mẹ gì! Tôi nói rồi, tôi không tin cô ta c.h.ế.t thật! Con nhỏ đó chuyên giả vờ thánh thiện! Đặng Quyên Quyên, Vương Thiên Vĩ, mấy người theo tôi! Đi đến linh đường! Tôi đoán tám phần là mẹ cô ta gửi tin nhắn!”

Người đó tên là Đường Kiều Kiều, con gái quan chức cấp cao, tính tình kiêu ngạo, hay bắt nạt người khác.

Cũng chính cô ta, từng lợi dụng tiết bơi để xé đồ bơi của Ninh Ninh, lôi kéo đám đông đứng nhìn cười nhạo.

Cô ta dẫn theo vài kẻ thân cận, bước nhanh về phía linh đường.

Lúc nãy mẹ của Ninh Ninh còn ở đó, đang lo phần nghi lễ.

“Tôi xin các người đấy. Bà ấy vừa mất con, đã quá đáng thương rồi. Các người còn muốn làm gì nữa? Có bằng chứng gì chứng minh là bà ấy làm?”

Tôi sợ cô ta manh động, lập tức đi theo.

Nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào, Đường Kiều Kiều lập tức sững người.

Không chỉ cô ta, đến tôi cũng như bị ai bóp nghẹt hơi thở.

Trong linh đường, hương khói, hình nhân giấy vẫn còn nguyên.

Nhưng… không hề có một người sống nào cả.

Trên bàn thờ, đặt hai bức di ảnh.

Đúng vậy… là hai bức.

Một là Đoạn Ninh Ninh.

Và bức còn lại là… mẹ của cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận