Hình Như Thiết Lập “Trà Xanh” Của Tôi Sụp Đổ Rồi
Chương 6
Tô Trà đứng bên cạnh thì cười khinh miệt: "Đây chẳng phải là tìm được rồi sao? Anh làm lớn chuyện thế này, suýt chút nữa tôi tưởng em họ của anh bị tôi bắt cóc mất rồi chứ!"
Lời của Tô Trà không chút khách sáo khiến cho sắc mặt Lâm Ý Dương liền đen sầm lại.
Nhưng Tô Trà không cho gã ta cơ hội đáp trả, cô ấy thẳng thừng bước vào phòng tôi chỉ, lôi Tiểu Ái ra ngoài.
Khụ khụ, là lôi thật sự.
Lâm Ý Dương có khổ mà không nói được, đành phải rút lui trong thất bại.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho Tô Trà nghe. Cô ấy nhìn tôi với vẻ kỳ lạ: "Chẳng phải em muốn tán tỉnh Bùi Tứ sao? Gặp cơ hội tốt thế này, sao lại không nắm lấy?"
Tôi thoáng giật mình, rồi cười đáp: "Tình cảm nếu dựa vào tính toán thì sẽ không bền lâu."
Vừa dứt lời, tôi bỗng ngẩn người. Tôi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện lâu dài với Bùi Tứ từ khi nào vậy?
Tôi suy nghĩ cả đêm, nhưng không tìm ra câu trả lời.
9
Sáng hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn WeChat: "Xuống đây."
Hình đại diện lạ, tên gọi lạ, và một khung trò chuyện hoàn toàn trống rỗng. Thế là tôi đáp lại: "Ai vậy???"
Bên kia có vẻ cạn lời, mãi ba phút sau mới nhận được phản hồi.
"Là Bùi Tứ. Tôi đang ở cổng ký túc xá nữ, xuống đây một lát."
Tôi trợn to mắt, chẳng kịp rửa mặt chỉnh trang, liền lao thẳng xuống.
Bùi Tứ đứng dưới gốc cây, từ xa nhìn tôi. Cảnh tượng này… sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?