Hình Như Thiết Lập “Trà Xanh” Của Tôi Sụp Đổ Rồi

Chương 4

Họ còn nói nếu tôi đã có bạn trai, những người còn lại sẽ không dây dưa nữa, và sẽ không có thêm ai bị lừa.

Tôi: "???"

Tôi cho dù muốn có bạn trai, cũng phải là người tôi thích chứ, chứ không phải bị ép buộc thế này!

Hơn nữa, trong đám này có ai mà tôi muốn làm bạn trai thì tôi đã không phải vắt óc nghĩ cách từ chối họ ngay từ đầu.

Chưa kể tôi còn phải công lược Bùi Tứ nữa.

Vì thế, tôi dứt khoát lắc đầu: "Không chọn."

Vừa dứt lời, đám con trai lập tức nổi đóa.

"Vậy tại sao cậu còn đi ăn với tôi?"

"Đúng rồi, nếu cậu không định quen với người ta, thì đừng chiếm tiện nghi của người khác chứ!"

"Tiền của người khác không phải tiền sao?"

"Hám tiền! Thật ghê tởm!"

Tôi muốn phản bác, nhưng không thể thốt nên lời.

Bởi vì quả thật tôi đã từng ăn đồ của họ.

Vì thế tôi không có cách nào để đáp trả một cách đanh thép.

Suy nghĩ một lát, tôi lấy điện thoại và mở ghi chú ra.

Trong đó ghi rõ ngày tháng, tôi đã ăn với ai, tổng chi phí bao nhiêu.

Thế là tôi lần lượt trả tiền lại từng người một.

Có người ngại ngùng không muốn nhận, nhưng do tình huống hiện tại nên cũng đành phải đồng ý.

Nhìn đám con trai xung quanh ngày càng ít đi, còn quỹ tiết kiệm của tôi chỉ còn lại một trăm đồng, thì bỗng có một tên con trai lạ mặt đứng trước mặt tôi.

Tôi chưa từng gặp hắn.

Nhưng hắn lại lớn tiếng kể lể đã tặng tôi túi xách, son môi, rồi còn mời tôi ăn bao nhiêu bữa tiệc lớn.

Cuối cùng, hắn đưa ra một con số và yêu cầu tôi trả hắn sáu ngàn đồng.

Tôi gần như tức đến bật cười.

Không ngờ trong tình huống này lại có kẻ lợi dụng cơ hội, muốn tống tiền tôi.

Đến nước này, tôi cũng chẳng còn danh tiếng gì nữa, nên cứ mặc kệ đi.

Tôi khoanh tay trước ngực, không khách sáo mà đối chất với hắn.

"Xin hỏi là vào thời gian nào, ở địa điểm nào, anh đã mời tôi ăn bữa đó? Có nhân chứng không?"

"Còn những thứ anh nói là tặng tôi, đã tặng bằng cách nào? Có nhân chứng không? Có hóa đơn không?"

"Tôi thậm chí còn không biết tên anh, anh lại dám trắng trợn tống tiền tôi thế này? Anh có biết chỉ cần 2000 đồng là có thể lập án rồi không? Anh có tin là tôi sẽ báo cảnh sát kiện anh không? Có chút tự trọng đi bạn học!"

Mặt tên con trai càng lúc càng đỏ, cuối cùng chuyển sang tím ngắt như gan heo.

Thấy hắn không trả lời được, tôi cũng đã trả xong tiền, nên định quay người bỏ đi.

Ai ngờ, hắn gầm lên một tiếng "Đồ đàn bà!" rồi bất ngờ đẩy mạnh tôi.

Tôi sắp ngã xuống đất, m.á.u đổ ngay tại chỗ!

Ngay lúc nguy hiểm...

Có một cánh tay giang ra đỡ tôi lại.

Lực quán tính quá mạnh, khiến tôi lao thẳng vào lồng n.g.ự.c của người đó.

Mũi cay cay, nước mắt không kìm được trào ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận