Hình Như Thiết Lập “Trà Xanh” Của Tôi Sụp Đổ Rồi
Chương 3
Nhưng tôi còn chưa tốt nghiệp mà.
Liệu tôi có sống sót nổi trong môi trường này không?
Hệ thống ngay lập tức rụt rè: "Thế thì... để tôi rút lại bình luận nhé?"
Nhưng đã quá muộn rồi.
Điện thoại của tôi đã bị quá tải thông báo, đến mức đơ màn hình rồi.
5
Tôi trốn trong ký túc xá suốt mấy ngày, hy vọng mọi chuyện sẽ dần lắng xuống.
Mỗi ngày, tôi chỉ dám ăn chút mì gói mua sẵn và uống nước đóng thùng, cuộc sống cứ như thế kéo dài nửa tháng.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi được nữa.
Nghĩ rằng thời gian đã trôi qua đủ lâu và không ai còn nhớ tới vụ việc, tôi quấn mình kín mít rồi lao thẳng tới căng-tin!
Khoai tây hầm, mì cá, sườn kho tàu, sườn xào chua ngọt! Trời ơi, tôi nhớ các bạn c.h.ế.t mất!
Sau khi lấy đồ ăn, tôi vội vã trốn vào một góc, ăn ngấu nghiến. Ăn được một nửa, khóe mắt tôi bắt gặp hai người tiến đến trước mặt.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, không ngờ lại là Bùi Tứ!
Anh ta nhăn mày, trông có vẻ bực bội. Tâm trạng rõ ràng không tốt.
Tôi lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục cuộc chiến với thức ăn.
Nhưng cô gái bên cạnh Bùi Tứ lại liếc về phía tôi, ánh mắt khinh bỉ, tràn đầy ghét bỏ: "Cô này là con gái thật đấy à? Ăn uống thô lỗ quá, một miếng mà ăn được cả thìa lớn. Còn tôi, một lần chỉ ăn được một hạt cơm, thế mà vẫn gầy mãi không béo lên được."
Tôi: "???"
Tôi có ăn nhanh thật, nhưng đâu đến mức thô lỗ?
Không cần phải lôi tôi ra để tôn mình lên thế chứ?
Không nhịn được, tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô ta.
Cô ta che miệng, kinh ngạc: "Trời ơi, cô này trang điểm đậm thật. Chắc không phải là sinh viên của trường này đâu, nhìn thật là rẻ tiền."
"Cô ta còn dùng dụng cụ ăn uống chung, không biết có bị bệnh truyền nhiễm gì không?"
Tôi: "!!!"
Tôi vốn có vẻ ngoài quyến rũ, với đôi mắt sắc sảo và đôi môi đỏ tươi tự nhiên, điều này khiến tôi không phù hợp để giả vờ yếu đuối. Vì vậy, tôi thường trang điểm nhẹ, kiểu trang điểm trong sáng để làm dịu đi sự sắc nét của các đường nét trên khuôn mặt. Nhưng hôm nay vì vội vàng và muốn ngụy trang, tôi không trang điểm.
Không ngờ, cô ta lại tấn công ngoại hình của tôi, nói những lời quá đáng như vậy!
Không thể nhịn được nữa, tôi đáp trả thẳng thừng: "Cô này có còn là người thật không đấy? Ai mà ăn cơm từng hạt như gà mổ thế? Không phải gà à?"
"Thấy người ta đẹp thì bảo là trang điểm đậm, chắc chắn là ghen tỵ đúng không? Dù sao cô cũng nhạt nhẽo quá mà, nhìn từ xa chẳng khác gì ma không mặt đâu."
"Tôi có bệnh hay không tôi biết, còn cô chắc chắn có bệnh, miệng thối đến nỗi từ xa cũng ngửi thấy!"
Tôi còn tiện thể lườm một cái. Không ngờ, ánh mắt đó lại chạm phải ánh nhìn đầy vẻ tán thưởng của Bùi Tứ.
Tôi sững sờ, sao cảm giác này lại quen thuộc đến vậy?
Cô gái kia cũng ngẩn ra một lúc, rồi tỉnh táo lại, hét lên một tiếng chói tai, sau đó giơ khay thức ăn lên và hất thẳng vào tôi.
Tôi giật mình, không kịp né tránh nên bị hất trúng người.
May mắn thay, tôi đang mặc áo chống nắng kín mít, chỉ để lộ hai mắt, và nước súp cà ri cũng chỉ b.ắ.n lên áo chống nắng của tôi.
Súp gà cà ri… quá kinh tởm.