Hình Như Thiết Lập “Trà Xanh” Của Tôi Sụp Đổ Rồi
Chương 2
Tôi lập tức truy vấn trong lòng: "Nếu cuối cùng tôi không công lược được thì sao?"
"Thì chủ nhân sẽ nợ tôi một ngàn vạn cho đến khi trả hết."
Tôi: "..."
Quá đáng thật!
Tôi muốn hủy liên kết!
Hệ thống nhỏ rên rỉ hai tiếng: "Một khi đã liên kết thì không thể hủy, vì vậy chủ nhân hãy cố gắng lên!"
Trong lòng tôi có một câu chửi thề sắp bật ra!
Nhưng Bùi Tứ đã đến gần.
Tôi khẽ đưa tay vuốt lại lọn tóc lòa xòa sau tai, cúi đầu giả vờ vô tình đ.â.m sầm vào anh ta.
3
Nhận ra mình vừa va phải ai đó, tôi lập tức lùi lại một bước rồi ngã xuống đất.
Váy tung tóe, để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn.
Tôi chống tay xuống đất, yếu ớt ngẩng đầu lên.
Ánh sáng len lỏi qua tán cây chiếu lên gương mặt, làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc lòa xòa, kết hợp với ánh mắt ngấn nước đầy yếu đuối của tôi.
Tất cả đều hoàn hảo!
Bùi Tứ rõ ràng khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực.
Anh ta đút tay vào túi quần, nheo mắt nhìn tôi.
"Ngã giữa đường? Chân cô bị bệnh à?"
Tôi: "..."
Người này thật sự có vấn đề phải không?
Tôi ngã đẹp thế này mà anh ta lại hỏi chân tôi có bệnh?
Ai mà ngờ tôi lại buột miệng nói hết suy nghĩ trong đầu ra.
"Cú ngã hoàn hảo như vậy mà anh lại bảo chân tôi có vấn đề? Chắc đầu anh mới có vấn đề ấy! Để anh mắc bẫy, tôi đã luyện tập cả trăm lần, đúng là đàn gảy tai trâu!"
Tôi: "???"
Ba người đối diện ngây ra.
Tôi gào thét trong lòng: "Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Hệ thống nhỏ có vẻ lúng túng.