Hẹn Hò Qua Mạng Với Trùm Trường
Chương 8
Tôi đỡ cánh tay của em ấy rồi ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
"Giang Triều Du đâu? Anh ấy thế nào rồi?"
Đường Đường cúi đầu xuống.
"Tình huống của anh ấy không tốt lắm... Sau khi anh ấy mở khóa thì ngay lập tức muốn ôm chị trèo cửa sổ ra ngoài, kết quả là lửa thiêu làm thanh xà ngang trên trần nhà rơi thẳng xuống, anh ấy đã che chở bảo vệ chị ở bên dưới, còn chính anh ấy thì bị xà nhà nện thẳng xuống đầu, đến nay vẫn còn chưa tỉnh..."
Ngực giống như bị ai đó dùng sức nắm lấy, đau đến nỗi không thốt thành lời.
Thật lâu sau, tôi mới lắp bắp mở miệng: "Anh ấy giờ đang ở đâu? Chị muốn đi xem anh ấy."
"Chị, thân thể của chị còn chưa khỏe..."
"Đường Đường, dẫn chị đi gặp anh ấy."
"Chị, cha mẹ Giang đang chăm sóc anh ấy, bệnh hen suyễn của chị bùng phát thiếu chút nữa đã khiến chị mất mạng, hiện tại vừa mới tỉnh, đợi thân thể hồi phục lại một chút cũng không muộn."
"Đường Đường."
Khoé môi em ấy giật giật, muốn tiếp tục khuyên can nhưng thấy thái độ kiên quyết của tôi, đành phải dẫn tôi đến trước cửa phòng bệnh của Giang Triều Du.
Cửa phòng bệnh mở ra, ba mẹ Giang Triều Du ngồi ở bên giường.
Chân của tôi bỗng như nặng ngàn cân.
Tôi không biết nên đối mặt với người nhà của anh như thế nào.
Là tôi đã hại anh bị cuốn vào chuyện này.
Nếu ngay từ đầu tôi không lừa anh thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, anh cũng sẽ không bị Chu Vĩ thù hằn.
Do dự mãi, tôi mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Mẹ của Giang Triều Du nhìn qua, ánh mắt bà sáng lên.
“Cô gái nhỏ, cháu đã tỉnh rồi sao?”
Mẹ Giang vô cùng thanh tao và sang trọng, Giang Triều Du có đôi mắt hoa đào giống hệt với mẹ của anh, lúc nhìn ai đó, trong mắt như có sóng nước lăn tăn, cực kỳ xinh đẹp.
"Cháu chào chú, chào dì ạ."
"Cô gái nhỏ đến thăm A Du đó sao, cháu vào đây ngồi đi."
Tôi cúi đầu, ngón tay bất an và xoắn lấy ống tay áo.
Đối mặt với thái độ dịu dàng của mẹ Giang, trong lòng tôi càng áy náy sâu sắc hơn.
"Giang Triều Du, anh ấy thế nào rồi ạ?"
Mẹ Giang thở dài.
"A Du bị xà ngang đập trúng đầu, não bị chấn thương và xuất huyết, bác sĩ nói phải từ từ tĩnh dưỡng chờ m.á.u trong đầu được hấp thụ, may mà không nguy hiểm đến tính mạng."
Mẹ Giang nhìn thấu được tâm tư của tôi, bà ấy trấn an mà kéo lấy tay tôi, lòng bàn tay bà vô cùng ấm áp.
"Hiện tại nghi phạm đã sa lưới rồi, cháu không cần suy nghĩ quá nhiều, an tâm dưỡng bệnh cho tốt là được rồi."
Ba Giang nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh, bất chợt nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tự hào.
"Thằng nhóc này không hổ danh là con trai của tôi, có trách nhiệm, cũng có khí phách của tôi năm đó."
Nói xong, ánh mắt của ba Giang nhìn về phía Giang Triều Du đang hôn mê trên giường bệnh.
Anh lẳng lặng nằm ở trên giường, đầu quấn một vòng băng gạc, tóc mái che ở trước trán, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Mẹ Giang đưa tay kéo cánh tay của ba Giang, nháy mắt với ông.
"Dì và ba của A Du còn có chút việc, hay là con ở đây chăm nó nhé?"