Hẹn Hò Qua Mạng Với Trùm Trường
Chương 4
Nhưng hết lần này tới lần khác, biểu cảm gương mặt của hắn lại rất nghiêm túc, sự lo lắng giữa hai hàng lông mày trông không giống như chỉ là giả vờ.
Trong phút chốc, bầu không khí giữa hai người lâm vào bế tắc, ai cũng không chịu nhượng bộ đối phương.
Cho đến khi bụng của tôi vừa đúng lúc kêu lên, Giang Triều Du mới bỗng nhiên tỉnh ngộ mà vỗ vỗ đầu.
"Đi, anh dẫn em đi ăn cơm trước."
Hắn dẫn tôi tới một nhà hàng cao cấp.
Nghe nói món ăn ở nhà hàng này rất ngon nhưng giá cả quá đắt, mỗi lần đi ngang qua tôi đều phải nuốt nước miếng kiềm chế sự thèm thuồng.
Giang Triều Du gọi một bàn đồ ăn lớn, tất cả đều là những món mà trước đó tôi thuận miệng đề cập qua, không ngờ tới là hắn nhớ kỹ đến vậy.
Đồ ăn được đặt trong đĩa sứ tinh xảo và trang nhã, mùi thơm xông thẳng vào khoang mũi.
Bàn đồ ăn này ước chừng phải tốn hơn mấy ngàn tệ.
Vừa nghĩ tới tiền trả cho bữa cơm này có lẽ cũng là hắn ta lừa gạt được của người khác, cả bàn đồ ăn đầy sơn hào hải vị cũng làm tôi thấy không có khẩu vị gì mấy.
"Vợ à, không phải em đói bụng sao, sao lại không ăn?"
Hắn ra sức gắp đồ ăn cho tôi, không bao lâu sau trong chén của tôi đã đầy ắp đồ ăn đến nỗi chất thành một cái núi nhỏ.
Thấy tôi chậm chạp không chịu động đũa, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đầy nghiêm trọng mà buông đũa xuống.
"Em… Chẳng lẽ là bị ung thư dạ dày sao?"
Khóe miệng tôi giật giật, chịu đựng sự xúc động đến nỗi muốn trợn trắng mắt.
Giang Triều Du cầm lấy điện thoại, gằn từng chữ: "Bụng không được khoẻ, mất cảm giác thèm ăn, yếu ớt không có sức lực..."
Tôi liếc nhìn qua màn hình điện thoại của hắn, logo internet to lớn đập ngay vào mắt.
Tôi bất đắc dĩ đỡ trán: "Có từng nghe câu này chưa?"
"Câu gì?"
"Tra bệnh trên internet thì kiểu gì cũng tra ra bệnh ung thư."
Giang Triều Du sờ sờ mũi: "Cái này anh cũng không rõ lắm, bình thường nếu thấy không khoẻ thì anh đều tìm đến bác sĩ tư nhân trong nhà."
"..."
Lại nữa rồi đó, hắn ta lại bắt đầu giả vờ.
Nhà hàng này gần trường Nhất Trung, trên đường đang tụ tập rất nhiều học sinh mặc đồng phục, đi thành tốp năm tốp ba.
Cách một bức tường ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, một bóng dáng quen thuộc đã hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Cô gái nhỏ chậm rãi đi phía sau một nhóm người, nhìn sơ qua liền thấy tâm trạng rất nặng nề.
Là em gái của tôi, Đường Đường.
Em ấy giống như cảm nhận được ánh mắt của tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang, tầm mắt của em ấy ban đầu là rơi xuống trên người tôi, tiếp theo là nhìn về phía Giang Triều Du.
Sau khi nhìn rõ gương mặt của hắn, con ngươi của Đường Đường co rụt lại.