Hẹn Hò Qua Mạng Với Trùm Trường

Chương 5

Đồng hồ này đủ để đổi ra được mấy chục vạn tệ rồi...

Tôi cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn gõ lên mặt bàn cẩm thạch màu trắng, tiếng gõ với tiết tấu nhịp nhàng như nện thẳng vào trong lòng tôi.

"Đường Cẩn, từ đầu đến cuối tôi đều không lừa gạt em, tôi nói thích em cũng là hoàn toàn thật lòng, tôi đã nghĩ tới rất nhiều loại nguyên nhân khiến em chặn tôi nhưng cho tới giờ tôi cũng không lường trước được lại có thể là nguyên nhân này..."

Hắn cười giễu cợt: "Ai nói với em là chúng ta không nợ nần gì nhau?"

Dừng lại một chút, hắn gằn từng chữ nói: "Là em vẫn luôn chà đạp tấm chân tình của tôi."

10

Tôi kể đầu đuôi mọi chuyện cho Giang Triều Du nghe, với tư cách là nạn nhân của việc bị trộm ảnh chụp để đem đi lừa đảo thì Giang Triều Du là người vô tội nhất lúc này.

Hắn không thẹn quá hóa giận như trong tưởng tượng, cũng không trả đũa như trong dự liệu.

Hắn chỉ dẫn tôi đến đồn cảnh sát, báo cảnh sát rồi lặng lẽ đưa tôi trở về trường học.

Trên đường trở về, chúng ta không ai chủ động mở miệng nói với nhau câu nào.

Dáng cao chân dài nên khi ngồi ở ghế sau của chiếc taxi hẹp này, hắn phải cong chân lên, tôi chỉ cần cử động nhẹ là sẽ chạm vào góc áo của hắn.

Cho dù cách nhau gần như vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy giữa chúng tôi đã là một khoảng trống không thể vượt qua nổi.

Tấm màn che đậy cho cái sân khấu chứa đầy sự dối trá này đã được vén lên, trái tim người thiếu niên trong khoảnh khắc đó đã vỡ vụn đến tan tành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận