Hệ thống của ta trói buộc sai người rồi!
Chương 7
"Miêu Miêu, nàng thật sự rất đáng yêu."
Tôi xụ mặt xuống.
"Cười cười cười, chỉ biết cười, ta là con gái bị tỏ tình, ta không biết xấu hổ à?"
"Người này thật đáng ghét."
Thẩm Minh Tu nâng mặt tôi lên, vén những sợi tóc lòa xòa sau tai tôi.
"Miêu Miêu, đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ thành thân, ta có thể buông bỏ tất cả để làm Vương phu của nàng."
Tôi nói lí nhí: "Đừng có tùy tiện nói trước, trong tiểu thuyết, tùy tiện nói trước rất dễ không thành hiện thực, chàng có hiểu không?"
7
Đến dinh thự mà Thẩm Minh Tu đã chuẩn bị, chúng tôi đều nghỉ ngơi một chút.
Sau đó, theo đề nghị của Thẩm Minh Tu, chúng tôi thay quần áo mới, buổi tối cùng nhau tham gia lễ hội đèn lồng ở Giang Châu.
Tôi mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, chủ yếu là để tôn lên vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu.
Thẩm Minh Tu cũng mặc trường bào màu vàng trắng, dáng người cao ráo, rất đẹp đôi với tôi.
Còn anh trai tôi và Tống Thời, một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, trông cũng rất xứng đôi.
Chỉ là ánh mắt anh trai tôi ẩn chứa sát khí, khiến tôi không khỏi liên tưởng hai người họ với hắc bạch vô thường.
Đi dạo được một lúc, anh trai tôi khoác vai Thẩm Minh Tu lùi về phía sau, rõ ràng anh ấy đang cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt.
"Miêu Miêu ngoan ngoãn, anh và Thẩm Minh Tu nói chuyện một chút, em và Tống Thời ở phía trước đoán đố đèn, thưởng hoa nhé."
"Thích gì cứ chọn, cứ tính vào sổ của Thẩm Minh Tu."
Tôi định phản bác, nhưng bị Tống Thời chặn đường.
"Chị gái của nàng cũng là vì muốn tốt cho nàng."
"Miêu Miêu, chúng ta đi thôi."
Tôi nghĩ rồi vẫn quyết định không cãi nhau với hai người đàn ông này nữa, dù sao thì anh trai tôi cũng sẽ không g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Minh Tu.
Có lẽ, đại khái, có thể?
Tôi và Tống Thời vừa đi vừa trò chuyện trên con phố này, đi dạo đến ven sông.
Trên sông trôi lững lờ rất nhiều đèn hoa xinh đẹp.
"Ê, chỗ kia có đèn hoa đăng kìa, Tống Thời, chúng ta đi cầu nguyện đi."
Tôi ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ ông chủ bán đèn hoa đăng, cuối cùng cũng tậu được hai cái đèn với giá vài đồng xu.
Tôi đưa một cái cho Tống Thời, một cái tôi giữ lại.
Tôi và Tống Thời quay lưng lại viết lời chúc của mình lên đèn, sau đó cùng thả xuống sông.
Tống Thời đứng dậy trước tôi một bước, tôi vừa định quay lại xem hắn chạy đi đâu thì thấy hắn nhặt đá ném xuống sông, đập tan đèn của cả hai đứa.