Hệ thống của ta trói buộc sai người rồi!
Chương 4
Tôi và anh trai đang cãi nhau chí chóe thì Lâm Đại Chí, tên sơn tặc “nhiều chuyện” lúc trước vội vã chạy vào, chân trái vấp chân phải, lăn ba vòng liên tiếp, sau đó quỳ hai gối xuống đất.
“Chuyện… chuyện… chuyện… chuyện… chuyện… chuyện… chuyện lớn rồi!”
“Quân đồn trú bên trong Giang Châu hết lương thực, nhị đương gia dẫn quân trúng ba mũi tên, giờ sống c.h.ế.t không rõ.”
Lúc tôi lên kế hoạch công lược cho anh trai, hắn cũng lên kế hoạch bá nghiệp vĩ đại cho tôi.
Từ tám mươi tên sơn tặc làm nên nghiệp lớn, từng bước gặm nhấm giang sơn của Tống Thời.
Anh trai tôi rất có tài trong việc hành quân đánh trận, gây dựng sự nghiệp, đặc biệt giỏi lấy ít địch nhiều, đúng là xứng danh người đàn ông am hiểu sử liệu.
Thêm vào đó, đất nước dưới sự cai trị của Tống Thời đang long đong lận đận, chia cắt khắp nơi, kẻ xưng vương xưng bá nhiều vô số kể, điều này cũng giúp anh trai tôi nhanh chóng hơn.
Kết thúc trong cốt truyện gốc là Tống Thời mất nước rồi cùng nữ chính c.h.ế.t trong biển lửa.
Tôi và anh trai nhìn nhau, bỏ qua nửa câu sau trong lời nói của Đại Chí, lập tức có ý định khác.
Nếu trên núi chúng tôi không thể “push” độ hảo cảm lên được thì chỉ có thể đánh cược một phen, chơi trò “lật bài ngửa”.
Nhưng kế hoạch dự phòng này yêu cầu chúng tôi phải “cày” độ hảo cảm của Tống Thời lên 80, tránh việc độ hảo cảm tụt xuống 0 trong cuộc đối đầu sau này của chúng tôi, khiến chúng tôi công lược thất bại, bị xóa sổ ngay lập tức.
“Chúng ta xuống núi.”
“Ừm, Đại Chí, ngươi đi thu dọn đồ đạc, tiện thể báo cho Tống Thời biết, nói chúng ta muốn xuống núi cầu hôn, nhớ ngụy trang lương thực thành của hồi môn.”
Đại Chí thở hổn hển, vội vã bỏ đi, không quên nháy mắt ra hiệu, “Rõ rồi, đại ca, còn chuyện riêng tư mà huynh nói lần trước còn tính không?”
Anh trai tôi gật đầu, ra hiệu không vấn đề gì.
Tôi nghi ngờ nhìn anh trai, anh trai tôi “chậc chậc” một lúc lâu mới nói một câu.
"Hình như em đã nói là xuống núi sẽ tạc cho con ch.ó mà hắn nuôi một cái thẻ bài bằng vàng khối." Tôi nhìn anh trai từ trên xuống dưới. "Lúc em trồng cải trắng trong lãnh cung, anh đã phung phí đến mức này rồi sao?"
"Kẻ có tiền vạn ác, không đưa cho em một trăm lượng vàng thì chuyện này chưa xong đâu."
Anh trai xoa đầu tôi, duỗi người một cái. "Được."
Trong khoảnh khắc ôn nhu hiếm hoi này, xuất phát từ mối liên kết huyết thống sâu thẳm trong tâm hồn, tôi lập tức nổi da gà. "Anh đừng như vậy, kinh quá."