Hệ thống của ta trói buộc sai người rồi!
Chương 3
Một con muỗi tình cờ bay qua, đậu lên trán anh trai tôi.
[-0.5][-0.5][-0.5]…
Không phải chứ, cái thanh m.á.u đỏ chót này là cái quái gì vậy?
Với cả tôi không nhìn nhầm chứ, hai chúng tôi mỗi người mất một nửa cũng thôi đi, con muỗi cắn cũng bị trừ à?
[Hệ thống!]
Tôi gào thét trong đầu.
[Không cần khách sáo đâu bạn yêu, cho đánh giá 5 sao nhé, chụt chụt.]
[Em còn có việc gấp phải đi hẹn hò, bái bai.]
[Mày là cái kẹp dữ liệu thì hẹn hò cái gì, quay lại đây cho tao!]
[Sorry. The subscriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later. Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Tôi tức điên người, ngay lập tức úp ngược chậu xương rồng anh trai tôi nuôi trên bệ cửa sổ lên cây sen đá.
Anh trai tôi sốc, kêu gào, bất lực, ôm xương rồng và sen đá khóc lóc thảm thiết.
“Lý Hoa, Kiến Quốc, hai đứa c.h.ế.t rồi tao biết sống sao đây!”
Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi, tôi lập tức khoanh tay, thản nhiên nói.
“Khóc cái gì, nam nhi phải tự lực cánh sinh, đừng có rơi lệ lung tung.”
Anh trai tôi che mặt chạy ra ngoài, lúc tôi phát hiện ra có gì đó không ổn thì hắn đã ném con thỏ bông tên Bản Nha, bảo bối của tôi vào hầm phân rồi.
Tôi dùng cành cây khều nó lên, hun đến mức chóng cả mặt.
“Ọe, Lưu Đại Tráng, ọe, mày không hôi đâu.”
“Ọe.”
“Tiền Đa Đa mày đợi đấy cho tao.”
Anh trai tôi hừ lạnh.
“Tiền Diệu Diệu, tao không phải con gái yếu đuối đâu, có đầy thủ đoạn và sức lực đấy.”
Lúc tôi và anh trai cãi nhau xong thì trời đã khuya.
Cuối cùng chúng tôi cũng nhớ ra, hiện tại việc quan trọng nhất là phải làm sao trong vòng một tháng còn lại để công lược Tống Thời.
Đúng vậy, hai chúng tôi nằm liệt giường hai tháng mới tỉnh dậy.
Hai chúng tôi ngồi ở bàn đá ngoài cửa, thắp nến trò chuyện đêm khuya.
Không phải vì tôi ném Lưu Đại Tráng lên giường hắn, sau đó hắn dùng thịt hun khói ở nhà bếp “xông hương” toàn bộ phòng tôi, khiến chúng tôi không có chỗ nào để đặt chân đâu nhé.
Chủ yếu là vì thích vẻ đẹp của thiên nhiên thôi.
“Anh nói xem tên “Oán Loại” Tống Thời kia bây giờ có bao nhiêu độ hảo cảm với anh rồi?”
“Chưa đến 100.”
“Bao nhiêu?”
“39.”
“Có 61 thôi mà, nghe lời em đi, mặc đồ hở hang một chút, nhất định sẽ khiến tên đó… ưm…”
Anh trai tôi bịt miệng tôi lại.